Trò Chơi Suy Diễn

Chương 314: Rốt cuộc mình là ai? (2)

Theo thói quen, hắn quan sát xung quanh trước, căn phòng này được dọn dẹp sạch sẽ, đèn dầu chiếu sáng một khoảng, hắn đoán bà Lý rất nhớ cháu trai nên thường quét dọn chờ cháu trai về, chỉ là dù cháu trai của bà vẫn còn sống thì giờ cũng đã hơn sáu mươi tuổi, đã già rồi.



Quan sát thấy không có gì khả nghi nhưng Dư Hạnh cũng không ổi ngủ ngay, hắn tắt đèn rồi nghiêng tai lắng nghe, mãi đến khi nghe thấy tiếng bà Lý ở sát vách đóng cửa, tắt đèn thì mới bò lên giường. Ở nơi như này, hắn không thể không cảnh giác.



Trong bóng tối, Dư Hạnh trăn trọc, hoàn cảnh lạ lâm khiến hắn chìm trong bất an, hắn nhớ lại một lượt chuyện của ngày hôm nay, cứ cảm thấy đầu đâu cũng kỳ lạ.



Thế giới này là như vậy sao? Hay là chỉ có mình hắn thấy bất thường?



Sau khi giải quyết cơn đói, hắn bắt đầu có sức suy nghĩ những điều này.



Tạm thời hắn vẫn không biết nguyên nhân bản thân mất trí nhớ, vậy thì phải ngẫm lại giải quyết vấn đề này, cho dù bây giờ hắn đã có chốn dung thân nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận quên đi những chuyện trước khi mất trí nhớ.



Ai hại hắn, hắn từ đâu đến? Liệu đối phương không tìm thấy hắn thì có từ bỏ ý định giết hắn không?



Mặc dù từ vết thương trên đùi có thể suy đoán đối phương muốn hạn chế vận động của hắn, nhưng trên người cũng có nhiều vết thương đủ để nhìn ra vấn đề. Có lẽ ban đầu đối phương không tính lấy mạng của hắn, chỉ muốn giữ chân, bắt giam, cầm tù hắn.



Thế nhưng do hắn phản kháng quá kịch liệt, hoặc đã làm ra chuyện gì vượt quá khả năng khống chế nên đối phương mới có sát ý, không quan tâm tới sống chết của hắn.



Hắn xoay người, đột nhiên cảm nhận được chỗ vết thương đã không còn đau mấy, hắn khẽ thở dài: “Quả nhiên khả năng hồi phục của mình rất nhanh...”



Sự bối rối và sợ hãi ban đầu đầu vì có quá nhiều điều mông lung, khi con người ta thiếu cảm giác an toàn và mù mờ về bản thân thì dù có tâm lý vững vàng đến đâu cũng trở nên yếu ớt, thậm chí rơi vào vực sâu nghi ngờ.



Dư Hạnh cảm giác hắn đã vượt qua khoảng thời gian đó, bây giờ dù hắn đã ý thức được cơ thể của mình không giống người bình thường nhưng cũng không quá bất ngờ.



Nhiều chuyện quái quỷ như vậy, thêm một cái nữa cũng không có gì to tát.



“Chẳng lẽ mình vừa thoát khỏi giam cầm ở đâu đó?” Hắn che một bên mặt, chỉ dùng một bên mắt nhìn vào một điểm vô định trong khoảng không.



Một bên là bóng tối, một bên quan sát thế giới này.



Tất nhiên bóng tối rất chân thực, nhưng thế giới này lại khiến hắn cảm thấy mông lung.



Hắn cảm giác từ lúc tỉnh lại đến giờ mới chỉ khoảng sáu tiếng, nhưng bây giờ hắn đã lại buồn ngủ rồi.



Rõ ràng cả nhà ông Trương ngập tràn sức sống như thế, thậm chí hắn vẫn nhớ được độ ấm của lòng bàn tay lúc đỡ hắn ngồi dậy, mà sau khi ngủ một giấc tỉnh lại thì đã thay đổi.



Lần tiếp theo “mở mắt” là đang trong ảo giác ở nhà bà cốt.



Chắc chắn phải có nguyên nhân dẫn đến ảo giác, là lo lắng trong lòng hắn hoặc có lẽ là ký ức trước kia nhắc nhở hắn?



Như thể xuyên qua một đoạn lịch sử nào đó bị lãng quên, một sinh vật đang sống sờ sờ thoáng biến thành tro bụi, hắn cảm giác nhận thức về thời gian trong mình vô cùng hỗn loạn. Rốt cuộc đâu là quá khứ, đâu là hiện tại, đầu là tương lai? Cả cái thôn này nữa, thế mà lại tin có Hắc Bạch Vô Thường, hơn nữa còn cho rằng “thần tiên” có thể giúp bọn họ bất tử...



Thế giới này thật kỳ quái.



“Ảo ảnh... Sự thật... Nơi giao nhau ở đâu...” Dư Hạnh chớp chớp bên mắt không bị che: “Rốt cuộc mình là ai...”



Đột nhiên, căn phòng cách vách bên cạnh vang lên tiếng kêu sợ hãi, phá tan đêm khuya suy tư của hắn. “Không!!! Đừng đến đây, đừng đến đây!!!"



Hắn vốn đã cảnh giác, nghe vậy lập tức hạ tay xuống ngồi dậy, trong căn nhà này chỉ có hai người, một người là Dư Hạnh, người còn lại là bà Lý. Vậy thì âm thanh sợ hãi này nhất định là của bà Lý.



Xảy ra chuyện gì?



Có người vào phòng của bà Lý?



Hắn nhanh chóng xuống giường, đẩy cửa phòng ra một khe nhỏ để nhìn ra ngoài, lập tức thấy bà Lý thất tha thất thểu đi từ trong phòng từ, vung loạn gậy chống, không biết bà ta đang nói chuyện với ai mà sợ tới mức lạc cả giọng, Dư Hạnh tập trung lắm mới nghe ra bà ta đang nói gì.



“Đừng tới đây, tôi không đi, tôi vẫn chưa đến lúc chết! Không... Không... Bắt hồn đại nhân, các vị không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi...”



Rõ ràng bên cạnh bà ta không có bất cứ ai, nhưng trông bà ta như thể đang cầu xin ai đó thật, Dư Hạnh nhìn mà lạnh gáy.



“Tôi phải đi tìm thần tiên đại nhân, thần tiên đại nhân sẽ phù hộ tôi, thần tiên, thần tiên...” Bà Lý khua khoắng tay chân, đi về phía phòng khách, Dư Hạnh trầm ngâm, lặng lẽ đẩy cửa ra, bám theo trong bóng tối.



Hắn cũng không biết tại sao mình lại thuần thục như vậy, tóm lại là mấy chuyện theo dõi như này hắn ngựa quen đường cũ, nhanh chóng thấy bà Lý đang quỳ rạp trước tượng đá
Bạn cần đăng nhập để bình luận