Trò Chơi Suy Diễn

Chương 444: Địa ngục của Alice - Che giấ...

Bên tai cô ta vẫn văng vẳng tiếng hát của búp bê, con rối kỳ lạ này cứ hát mãi chẳng ngừng. Từ lúc bị Dư Hạnh khống chế, cô ta không hề cảm nhận được con búp bê đó đã gây ra ảnh hưởng gì cho cô ta, thôi miên, khống chế, hay là tạo ảo giác.



Im ắng đôi giây, trước khi con dao định cứa thêm lần nữa, cô ta mở lời thỏa hiệp: “Được rồi, nếu anh muốn biết, vậy thì em sẽ nói cho anh nghe.” “Nhưng trước đó, em muốn nhờ anh đồng ý với em một chuyện.”



Dư Hạnh nghiêng đầu: “Cô nói đi, để tôi nghĩ thử xem đã.”



Hàn Tâm Di nhấch mép cười: “Em cũng không bận tâm tới thối rữa gì đó đâu, nhưng người muốn biết chân tướng là anh, cho nên em mới nói với anh. Anh nhìn đi? Sau khi biết kẻ đối địch là anh, em chẳng hề đụng vào anh lấy một lần, đúng không nào?” “Như vậy cũng không phải... Khi anh thực sự muốn giết chết em, em vẫn sẽ không đánh trả. Không sai, em ý thức được mà, anh còn xuất sắc hơn những gì em tưởng tượng, là một mối nguy hại thực thụ đối với em.”



“Cho nên điều em muốn anh đồng ý với em là... Sau khi nghe hết câu chuyện của em, nếu như không nghĩ rằng em đã hoàn toàn sai, vậy thì hãy từ bỏ ý định giết em đi nhé. Em thích anh, em muốn được ở bên anh, nhưng nếu như bảo em lựa chọn giữa “thích” và “sinh mạng”, em nhất định sẽ chọn vế sau.”



Cô ta nói vừa nói vừa quay lưng trước lưỡi dao của Dư Hạnh mà không hề do dự, đứng đối diện với Dư Hạnh: “Đây là cơ hội em dành cho chính mình, cũng là cơ hội dành cho anh.” “Sau khi biết chân tướng, nếu anh từ bỏ việc giết em, em sẽ tiếp tục thích anh, mọi chuyện đầu nghe theo ý anh, cho đến khi anh cũng thích em.”



“Nếu như một mực muốn giết em... Vậy thì em sẽ phải ra tay với anh. Không thể ở bên anh, vậy thì lập tức giết anh, giấu anh đi như một món kỷ vật cũng không tồi.”



Dư Hạnh nhìn ánh mắt điên cuồng của cô ta, cùng với vết máu lớn xuất hiện khi cô ta quay đầu lại, hắn nhận ra nếu chỉ bằng một món vũ khí sắc bén, chắc chắn sẽ không thể làm dao động người thiếu nữ có tâm lý vặn vẹo này.



Tuy nhiên, cũng chính vì cảm xúc vặn vẹo và cố chấp ấy, cho nên Hàn Tâm Di sẽ không lừa hắn.



Hắn dứt khoát thu dao găm lại, tựa lưng vào bức tượng đá đằng sau: “Được, vậy tôi sẽ chăm chú lắng nghe.”



Vẫn là câu nói ấy, có rất nhiều nguyên do dẫn đến việc một người có tâm lý vặn vẹo. Có khi chỉ là thay đổi hay biến mất chỉ trong nháy mắt, cũng có thể là trong môi trường vô cùng ô nhiễm, không ngừng vật lộn, cuối cùng mới xuất hiện tính cách như thế.



Hàn Tâm Di, có lẽ nằm ở vế sau.



Từ khi bắt đầu có ký ức, cô ta đã rời xa cha mẹ, những ấn tượng đầu tiên về cuộc sống này chính là hình ảnh lão viện trưởng ở viện phúc lợi.



Ở viện phúc lợi, cô ta cố gắng sống sót và lớn lên, ăn hết những món ăn không hợp khẩu vị, thấy các bạn nhỏ khác ngủ say xưa cũng nhắm nghiền hai mắt, nhưng lại mất rất nhiều thời gian mới ngủ được.



Cảm giác lo lắng bủa vây cô ta không kể ngày đêm, cho dù cô ta mới năm, sáu tuổi nhưng đã có trí tuệ, luôn tự hỏi rất nhiều điều.



Cô ta nghĩ mãi cũng chẳng ra cảm giác lo âu ấy đến từ đâu, cô ta cảm thấy dường như bản thân đã quên mất điều gì đó, cảm giác bất an đi theo như bóng với hình. Vì thế, thời còn nhỏ, ngày nào cô ta cũng tìm tới thư viện được người ta trợ cấp, không ngừng tìm tòi, học hỏi, cải thiện bản thân, càng ngày càng thông minh, cũng dần dần trở nên xa cách những người bạn đồng trang lứa. Hàn Tâm Di đã từng hỏi viện trưởng, tại sao cô ta lại được đưa tới cô nhi viện?



Viện trưởng mỉm cười hiền từ, xoa đầu cô ta, nói với cô ta rằng, cha mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã tới một thế giới khác, nhưng sẽ phù hộ cho cô ta ở nơi xa. Thế giới khác cái chó gì, bọn họ đã chết cả rồi.



Hàn Tâm Di dễ dàng nhìn thấu lời nói dối thiện ý của viện trưởng, nhưng cô ta không hề vạch trần, mà chỉ tỏ vẻ ngây ngô, gật đầu lia lịa, bày ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ mà viện trưởng chờ mong.



Cha mẹ đã qua đời, đối với Hàn Tâm Di, chuyện này chẳng có gì đáng để đau lòng.



Chỉ là hai người xa lạ, đến cả diện mạo còn không nhớ rõ mà thôi.



Cho đến một ngày kia, khi cô ta đang tưới hoa trong vườn giúp bà viện trưởng, một người đàn ông điển trai, thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi bỗng đi đến bên cạnh cô ta, ngồi xổm xuống, nói với cô ta: “Là Tâm Di phải không? Ba là ba của con đây, ba tới để đón con.”



Lúc đó, Hàn Tâm Di nhận ra, bạn bè trong cô nhỉ viện đầu đã đi đâu mất, bà viện trưởng không tới, chỉ có người đàn ông điển trai vô cùng ấy. Đây là cha của cô ta ư?



Hàn Tâm Di nhìn gương mặt đó, nếu so sánh với gương mặt của cô ta lúc ấy, quả là khá giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận