Trò Chơi Suy Diễn

Chương 657: Mộng Yểm (15) – Lái xe đi (2)

Vì vậy cô ta chỉ lặng lẽ lượn về phía người giấy. Quỷ Tân Nương dự định tự cứu lấy bản thân mình.



Kết quả là Quỷ Tân Nương chưa lượn được hai giây thì cô ta cảm nhận được điều gì đó rồi quay đầu hoảng sợ. Hoá ra Dư Hạnh đã đút viên bạch ngọc đó vào túi áo rồi chuẩn bị đi.



Dự Hạnh không hề có ý định đợi hai con quỷ trả lời. Hắn nói như thế chả qua là hắn lịch sự thông báo trước một tiếng cho bọn chúng biết thôi.



"Dừng lại!!" Quỷ Tân Nương gào thét tức giận.



Khi đêm tới, sóng bình luận bắt đầu sôi động.



Bởi vì vào buổi tối thì cảnh mộng bắt xuất hiện và mọi đội ngũ đều phải trải qua cuộc thử thách sinh tử vào ban đêm.



Lúc này Dư Hạnh đang được khán giả dành sự quan tâm chú ý đặc biệt.



[Dư Hạnh muốn làm gì vậy?]



[Lạc Giác đã đem viên ngọc này đập nát giúp đội tiến vào cảnh mộng. Sau đó hệ thống sẽ phát hành nhiệm vụ bảo vệ cuối cùng. Theo tôi nghĩ thì đây chính là cơ hội để lật ngược tiến độ của mỗi đội.]



[Có thể vượt qua tiến độ của đội khác á?]



[Tôi cảm thấy hơi lạ. Nếu Dư Hạnh muốn đập thì hôm qua hắn đã đập rồi nhưng mà hắn không có làm như vậy.]



[Chả qua hắn nhát gan thôi. Hắn cứ cẩn thận quá mức như thế có ngày bị đội khác vượt qua. Tôi thà xem một cô bé lolita dễ thương còn hơn là xem một kẻ ngay cả khuôn mặt thật cũng không dám lộ ra.]



[Mày thật hài hước. Vậy mày đến làm gì?]



[Gửi đến mày lời nhắc nhở hữu nghị. Tao đã nhìn thấy diện mạo thật sự của Hạnh và hắn chắc chắn đẹp trai hơn so với tất cả mọi người. Mày không thể tưởng tượng được Hạnh đẹp trai đến mức độ nào đâu.]



[Đêm qua Lạc Dương cũng không đập viên ngọc. Có vẻ như anh ta và Hạnh có suy nghĩ giống nhau vì anh ta cũng hỏi về chiếc xe.]



[Chiếc xe? Chiếc xe gì? Ban ngày tôi không có xem cốt truyện.]



[Hạnh hỏi Triệu Nho Nho rằng xem nhân vật mà cô ấy đang nhập vai có xe không. Triệu Nho Nho nói có rồi Hạnh nói vậy là được.]



[Quá đỉnh! Lạc Dương cũng không hề kém so với Dư Hạnh. À còn đội của Tự, bọn họ cũng không đập viên ngọc.]



[Ủa chằng phải hiện tại mọi điều đã được làm rõ rồi hay sao. Nếu muốn lật đổ Chu Tuyết và trợ giúp "giết chết quỷ Chu Tuyết" là phải đập ngọc thì mới có thể kích hoạt nhiệm vụ của giai đoạn tiếp theo. Vậy bọn họ tại sao không đập?]



[Nếu như là một tháng trước thì tôi chắc chắn sẽ nói rằng những đội này thật vô dụng. Bọn họ không đủ quyết đoán mà tin tưởng lời con quỷ dường như có ác ý. Nhưng tháng này có quá nhiều đại lão và những người không đập ngọc đều là những người có kinh nghiệm dày dặn nên tôi cũng không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đây chẳng lẽ là ánh sáng hào quang được toả ra từ trên người đại lão sao?]



[Có khả năng là như vậy đi. Tôi muốn biết Hạnh sẽ mang viên ngọc đi đâu.]



Trong lúc sóng bình luận đang ồn ào thì Dư Hạnh đã nắm chặt viên ngọc rồi bắt đầu leo ra ngoài cửa sổ.



Quỷ Tân Nương lo lắng khi nhìn thấy Dư Hạnh định mang viên ngọc rời đi nên cô ta cố gắng ngăn chặn hắn nhưng sau đó cô ta bị một làn sương mù ngăn cản ở phía sau.



"Không. . . Thể. . . Chết. . ." Dù trạng thái hôm nay của Quỷ Tân Nương khá ổn định nhưng cô ta vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Cô ta chỉ có thể cố gắng phát âm ra từng từ.



Tuy nhiên Quỷ Tân Nương hoàn toàn không thể ngăn cản được Dư Hạnh.



Không ai biết rằng liệu sự tồn tại của Quỷ Tân Nương phụ thuộc vào Chu Tuyết hay viên ngọc. Nhưng khi Dư Hạnh quyết tâm cầm lấy viên ngọc rồi rời đi thì Quỷ Tân Nương phát ra một tiếng kêu thảm thiết và cơ thể của cô ta liên tục chảy ra máu.



Máu thịt bắt đầu hô hấp như có sự sống rồi vặn vẹo di chuyển từng chút một khiến bóng đen bị đẩy vào trong góc. Quỷ Tân Nương chật vật đứng giữa những vũng máu giống như có sự sống và ý thức của Quỷ Tân Nương dần dần bị xâm chiếm. Cuối cùng cô ta gào thét như một con thú và móng tay sắc nhọn của cô ta bắt đầu dài ra.



Lúc sau căn phòng này càng trở nên kinh dị hơn vì mất sự đi sự bảo vệ của viên ngọc.



Chỉ có Chu Tuyết dù đang nằm trong một môi trường đáng sợ như vậy thì cô ấy vẫn ngủ rất sâu.



Gió lớn thổi đến mang theo cái giá lạnh đặc trưng của màn đêm.



Dưới lầu, Triệu Nho Nho ăn mặc gọn gàng. Cô ấy bật máy sưởi trong xe đợi Dư Hạnh.



Khả năng quan sát của Triệu Nho Nho rất tốt nên rất nhanh cô ấy đã nhìn thấy Dư Hạnh leo xuống từ trên bức tường cao như đi trên mặt đất. Điều này khiến cô ấy không thể không ngưỡng mộ.



"Chậc chậc chậc. . . Không hổ là Dư Hạnh. Quá mạnh." Triệu Nho Nho phát ra một tiếng thán phục một nửa chân thành khen ngợi một nửa trêu ghẹo. Rồi khi nhìn thấy Dư Hạnh đã leo xuống từ bức tường, cô ấy liền thu hồi ánh mắt rồi lái xe rời khỏi chỗ đậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận