Trò Chơi Suy Diễn

Chương 90: các ngươi đầu óc cũng hư à nha? (1)

Chương 90: Đầu óc các ngươi cũng hỏng rồi à? (1)
Nói đến quá trình làm thẻ cầu phúc này, quả thực là nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc tìm con rối.
Địa điểm của các vật liệu đều đã được báo trực tiếp cho nhóm "Lữ khách", bọn họ chỉ cần tránh né đám ác quỷ dân trấn trên đường, sau khi đến vị trí được chỉ định thì học cách chế tác cùng mấy "thủ công sư phụ" đã sớm chờ sẵn bọn họ bên trong các địa điểm đó.
Bên trong những địa điểm đó cũng không có ác quỷ dân trấn, bọn họ chỉ cần vượt qua một vài thử thách không nguy hiểm đến tính mạng —— ví dụ như dùng máu của mình thấm vào tấm bảng gỗ, nhuộm đỏ tấm bảng gỗ, hoặc ví dụ như khi làm dây treo và tua rua thì cần nói chuyện với một nữ quỷ trong gương, lấy được một sợi tóc dài của nàng, dùng tóc dài của nàng làm vật liệu để bện.
Việc dùng mực nước viết nội dung cầu phúc lại càng đơn giản, chỉ cần viết chữ đẹp một chút là được, có điều chỉ có tâm nguyện chân thực mới có thể lưu lại bút tích trên tấm bảng gỗ màu máu, nếu không, dù mực nước có đậm đặc đến đâu đổ lên cũng sẽ không lưu lại chút dấu vết nào.
Chờ sau khi đi qua cả ba địa điểm, thẻ cầu phúc cũng liền làm xong, chỉ cần đợi đến 8 giờ tối đi treo thẻ bài lên thần thụ, thời gian còn lại đều có thể tự mình sắp xếp.
Vì thế, những người chọn làm thẻ cầu phúc đều sớm quay trở lại phố Bách Bảo, tìm các loại cửa hàng để tìm hiểu tin tức, thử nhận nhiệm vụ phụ tuyến từ tay chủ cửa hàng để thu hoạch điểm tích lũy.
Tuy nhiên, màn đêm buông xuống, càng gần đến 8 giờ, lòng những người này càng cảm thấy bất an.
Giác quan thứ sáu của Suy Diễn người rất ít khi sai, trò chơi của bọn họ hoàn thành dễ dàng như vậy —— cái sự "tùy tiện" này là so với ngày đầu tiên —— chỉ sợ đến lúc treo thẻ cầu phúc liền sẽ bại lộ nguy hiểm tiềm ẩn.
Trương Vũ cũng nghĩ như vậy, bởi vậy, khi hắn trông thấy bóng dáng Ngu Hạnh trên phố Bách Bảo, lập tức chạy vội tới, giống như đứa trẻ tìm được người lớn mà kể chi tiết kinh nghiệm hôm nay cho Ngu Hạnh nghe, bao gồm cả cảm giác càng về khuya càng bất an kia.
Cho nên Ngu Hạnh mới cùng hắn đến đây, sớm ngồi xuống quán trà để quan sát thần thụ.
Sau đó, cái cây thần thụ ban ngày còn không có chút dị dạng nào dưới sự vây xem của đông đảo Suy Diễn người, đến trong màn đêm liền lặng yên biến thành bộ dạng tà dị như thế.
Trên cây hỗn tạp năng lượng nguyền rủa chi lực vặn vẹo của xà nữ cứ như vậy quấn quanh thần thụ, người ngoài nhìn không ra, Ngu Hạnh lại chỉ cần một ánh mắt là có thể phân biệt.
Cái cây này đồng thời sở hữu lực lượng nguyền rủa và vặn vẹo, rất không thuần túy, ngay cả hắc vụ trong cơ thể hắn cũng không sinh nổi hứng thú muốn nuốt chửng.
Đối với lời nguyền của Quỷ Trầm Cây mà nói, một cái cây khác chẳng qua chính là chất dinh dưỡng của mình hoặc là tứ chi chưa kết nối, nếu gặp phải, không nuốt chửng chính là đồng hóa, đừng nói hắc vụ sẽ cuồn cuộn, ngay cả vằn đen cũng sẽ không nhịn được mà hiện lên từ dưới làn da.
Nhưng thần thụ trước mắt, lại tựa như một bàn mỹ vị bị rưới lên thứ mủ dịch thối rữa, bất luận bản thân nó có bao nhiêu khả năng gây thèm ăn, thì vào khoảnh khắc mủ dịch được rưới lên, cũng đã là thứ phế vật chỉ có thể khiến người ta buồn nôn.
"Đội trưởng... rốt cuộc chúng ta sẽ trải qua nguyền rủa gì vậy." Trương Vũ lòng hoang mang.
Cơn hoảng hốt này không phải do cá nhân hắn nhát gan, mà là tự nhiên dâng lên theo thời gian trôi qua, giống như một loại quy luật nào đó trong cõi u minh đang cảnh cáo bọn họ trước khi họ muốn treo thẻ cầu phúc.
Ngu Hạnh bỗng nhiên thở dài.
Lam Vô cũng thắt lòng lại: "Sao, sao thế?"
Ngu Hạnh nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy nhận thức của các ngươi cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng trong vô thức."
Hai tiểu bối ngồi cùng bàn này tối qua đều ngủ ở lữ điếm, không trải qua sự vặn vẹo nhận thức trong nhà dân trấn, đối với trò chơi làm thẻ cầu phúc hôm nay cũng liền không đủ nhạy cảm.
Nếu không, Trương Vũ cũng sẽ không khi báo cáo kinh nghiệm với hắn ban đầu, lại dùng từ đơn giản, tùy tiện để hình dung trò chơi này.
Mặc dù Ngu Hạnh nhắc đến việc bọn họ bị ảnh hưởng, nhưng nghe giọng điệu này, dường như không phải rất nghiêm trọng, Trương Vũ lặng lẽ thở phào một hơi: "Đội trưởng, chắc ta không bị ảnh hưởng quá nhiều đâu nhỉ?"
Chính hắn thậm chí còn không cảm thấy chỗ nào khác biệt so với trước kia đâu.
"Ngươi ấy à, tóm lại là không ít, đều ngốc thành như vậy rồi." Ngu Hạnh liếc hắn một cái, lại khiến tim Trương Vũ đập thịch một tiếng.
Xét đến việc sự vặn vẹo nhận thức của xà nữ đối với Trương Vũ... và Lam Vô mà nói đều là sự tồn tại không thể chống cự, Ngu Hạnh cũng liền không làm khó để bọn họ tự mình suy nghĩ, ngược lại nói:
"Thẻ cầu phúc của các ngươi đâu?"
Hai người nhao nhao từ trong túi móc ra thẻ bài đã làm xong đặt lên bàn, có điều đều là mặt chính úp xuống, đem mặt có bút tích đặt ở phía dưới.
Ánh mắt Ngu Hạnh đảo qua, Trương Vũ giải thích nói: "Cái cửa ải viết tâm nguyện kia mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng là thủ công sư phụ đã thêm cho chúng ta một quy tắc."
"Trước khi thẻ cầu phúc được treo lên thần thụ, không thể để bất kỳ người nào biết tâm nguyện chúng ta đã viết xuống, nếu không sẽ nhận phản phệ, đi ngược lại với nguyện vọng."
Cho nên bọn họ tin tưởng Ngu Hạnh, nói lấy ra liền lấy ra, nhưng vẫn không dám để Ngu Hạnh nhìn mặt chính của thẻ cầu phúc.
Ngu Hạnh đảo tròng mắt, ý vị không rõ cười: "Vậy sao."
Hắn đưa tay cầm lấy tấm của Lam Vô, xác thực không đi nhìn tâm nguyện bị che giấu, mà dùng ngón cái vuốt ve một lát trên lưng thẻ bài, lại gảy hai lần tua rua.
Xúc cảm trơn bóng mềm dẻo lướt qua đầu ngón tay hắn, hắn buông thẻ bài xuống, thần sắc bình thản: "Nếu không phải nhận thức bị vặn vẹo, các ngươi thật sự cảm thấy đồ vật được chế tạo từ tóc nữ quỷ và máu của các ngươi có thể sử dụng sao?"
"Máu là môi giới tốt nhất cho rất nhiều lời nguyền, nữ quỷ thuần âm, tóc cũng là âm vật. Đổi lại các phó bản suy diễn khác, các ngươi chắc chắn sẽ không cống hiến máu của mình, càng sẽ không để tóc nữ quỷ và máu của mình sinh ra ràng buộc."
Điều này tương đương với việc biết rõ quỷ vật muốn giết ngươi, ngươi còn thoải mái đưa hung khí đến tận tay quỷ vật.
Giọng nói của hắn không nặng, nhưng huyết sắc nơi đầu lưỡi chợt lóe lên, lập tức như một cây kim dài bén nhọn, đâm thủng quả khí cầu bao phủ bên ngoài nhận thức của Trương Vũ và Lam Vô.
Trong đầu dường như vang lên một tiếng "phịch".
Đồng tử Trương Vũ co rụt lại, lúc này mới như tỉnh mộng, trong đầu mát lạnh, nhìn lại thẻ cầu phúc, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh túa ra.
Đúng vậy, sao hắn lại không ý thức được làm như vậy là không ổn chứ?
Coi như việc chế tạo thẻ cầu phúc là nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, hắn cũng không có bản lĩnh đánh tráo, dùng máu khác thay thế máu của mình, nhưng hắn sao lại có thể sau khi làm những chuyện này vẫn không hề phát giác, cho rằng làm thẻ cầu phúc rất "đơn giản"!
"Lúc đó... là thủ công sư phụ cứ nói chuyện bên tai ta." Lam Vô lắc lắc đầu, cũng nổi da gà cả người, hắn tỉ mỉ hồi tưởng, dẫn tới ánh mắt Ngu Hạnh nhìn chăm chú.
"Lúc đó, mỗi khi đến một nơi, đều sẽ gặp được thủ công sư phụ khác nhau, dạy chúng ta dùng máu thấm vào tấm bảng gỗ là một người trung niên, bện dây treo và tua rua là một nữ nhân, viết chữ mực tâm nguyện là một lão nhân."
"Bọn họ đều dạy một kèm một, khi có người trong phòng học tập, những người khác chỉ có thể đợi bên ngoài, không nghe được bất kỳ âm thanh gì trong phòng."
Lam Vô ấn ấn thái dương: "Lúc ta đi vào, bất kể là thủ công sư phụ nào, đều cách ta rất gần, ban đầu ta cũng đề phòng bọn họ, không biết sao dần dần hoàn toàn mất đi ý thức phòng bị, mặc cho bọn họ gần như kề sát bên tai dạy ta làm thế nào."
"Rồi sau đó, bất kể bọn họ nói thế nào, ngươi đều cảm thấy hợp tình hợp lý, không phải chuyện lớn?" Ngu Hạnh nghiêng đầu.
"... Ừm." Lam Vô gật gật đầu, "Thật ra biết làm như vậy không đúng, nhưng lại không nảy sinh được hứng thú phản kháng, giống như có một giọng nói đang bảo, không đúng thì không đúng, cũng chẳng phải việc gì ghê gớm."
Trên mặt Trương Vũ hiện lên một tia khuất nhục: "Ta cảm giác mình giống như trong tiểu thuyết suy luận bị nhân vật phản diện mấy câu liền thôi miên, sau đó trở thành loại đồ ngốc đặt bom hẹn giờ trong đội ngũ nhân vật chính."
Lam Vô: "..." Cảm ơn ngươi, vậy ta cũng là đồ ngốc rồi.
"Hãy nói về nữ quỷ trong gương kia, trước đó ta nghe các ngươi nói, thủ công sư phụ kia có một chiếc gương, các ngươi phải đòi được một lọn tóc của nữ quỷ trong gương, mới có thể bắt đầu làm dây treo và tua rua." Ngu Hạnh gõ gõ mặt bàn, "Mà nữ quỷ tính tình cổ quái, luôn không hiểu sao liền tức giận, cao hứng, khổ sở, nhưng kiểu gì cũng sẽ là người dễ nói chuyện, cù nhây một hồi kiểu gì cũng sẽ đưa tóc cho các ngươi."
"Hiện tại các ngươi nói cho ta biết, nàng có mưu đồ gì?"
Lam Vô im lặng.
"Một nữ quỷ, ngay cả công kích cũng không có, dù có tức giận cũng chỉ là không muốn cho tóc, ha, vậy thật đúng là đại thiện quỷ." Ngu Hạnh chế giễu hai câu, "Còn có một nhân tố kỳ quái hơn, Trương Vũ."
Người bị điểm danh khẽ run lên.
"Ngươi nói xem, điểm không phù hợp nhất của nữ quỷ là gì?"
Trương Vũ cấp tốc hồi tưởng lại toàn bộ nội dung giao lưu với nữ quỷ.
Nữ quỷ trong gương cũng chỉ lộ ra một cái đầu và một đoạn cổ mà thôi, khuôn mặt bị mái tóc đen nhánh bóng loáng được tết thành bím lớn che phủ, bím tóc tập trung ở chỗ dưới cằm, đuôi tóc vắt ra sau vai, lúc này mới có thể lộ ra cái cổ.
Nữ quỷ kia hỏi hắn từ đâu đến, hắn chỉ nói từ phương xa.
Nữ quỷ hỏi hắn cầu xin chuyện gì, hắn thành thật trả lời cầu xin nàng một lọn tóc.
Nữ quỷ lại hỏi hắn có tâm nguyện gì, hắn nói rất nhiều tâm nguyện nhỏ không quan trọng, chẳng hạn như lần sau muốn cùng Nhiễm Nhiễm gói sủi cảo; muốn mua được trọn bộ sách điển tàng bản của Uyên Thượng; muốn năm nay khuyến khích Nhiễm Nhiễm mặc thử một lần trang phục hầu gái...
Sau đó nữ quỷ lại vừa tức giận vừa khổ sở, nói nàng vì sao chết rồi còn phải nghe người ta nói chuyện ân ái, còn chất vấn hắn, lẽ nào hắn không có một chút tâm nguyện nào quan trọng hơn, lớn lao hơn sao?
Trương Vũ cuối cùng trả lời là, tâm nguyện lớn hơn, là được kết hôn cùng Nhiễm Nhiễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận