Trò Chơi Suy Diễn

Chương 365: Em là hung thủ, như anh mo...

Dư Hạnh vẫn thong thả ổđi theo, đồng thời nhẫn nút trở về giao diện trước đó, qua đó, tên của người đã gửi định vị của Trương Vũ cho hắn cũng lộ ra.



¿.



Hacker Chúc Yên.



7:40 phút.



Dư Hạnh ngồi ở hàng ghế sau của xe cảnh sát, phía trước là Cao Trường An đang lái xe, và ở vị trí ghế phụ lái là Vụ Gia Minh.



Những cây cối ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, mưa to như thác đổ đập vào kính xe, để lại những giọt nước vỡ vụn, dần dần kết thành một lớp mờ, không còn phần biệt được giọt này với giọt kia. Ánh sáng từ các đèn đường dần nhạt đi, càng đi xa hơn, con đường từ trung tâm thành phố ra ngoại ô khá dài và có phần nhàm chán.



Hắn nhắm mắt lại một chút, cảm thấy hơi buồn ngủ, lắng nghe tiếng báo cáo mãi chẳng ngừng truyền ra từ điện thoại của Vu Gia Minh. “Đội trưởng Vu, Hàn Chí Dũng đã mất tích!”



“Lẽ ra hôm nay ông ta phải ở nhà. Chúng tôi đã đặc biệt kiểm tra camera giám sát và xác nhận hôm nay ông ta không ra ngoài, nhưng khi đến nhà thì không có ai cảt” “Đội trưởng Vu, tôi nghĩ rằng chưa chắc ông ta đã phát hiện ra ý định bắt giữ của chúng ta mà sợ tội bỏ trốn. Dù sao chúng tôi cũng mới chỉ biết được tình hình bên trong gần đây, có thể bây giờ ông ta đang chuẩn bị thực hiện tội ác và đã đến địa điểm gây án rồi!” Những tiếng nói, hoặc gấp gáp hoặc bình tĩnh, liên tục phát ra. Sau khi Vụ Gia Minh trả lời từng cái một, anh ấy liếc nhìn bản điều hướng đặt trước mặt Cao Trường An, rồi quay lại nói với Dư Hạnh: “Cậu nói đúng, vị trí của Trương Vũ đang di chuyển về phía khu vực cũ với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là đang lái xe. Giống như các nạn nhân trong các vụ án trước, không thể tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa anh ta với khu vực cũ.”



Cao Trường An chen vào: “... Có khi nào chúng ta không đến kịp không?” “Không đâu.” Dư Hạnh dựa đầu vào lưng ghế, tỏa ra một nguồn sức mạnh khiến người còn lại yên tâm.



Thực ra, hắn biết kẻ giết người là ai, nhưng để tránh bị cảnh sát gán cho mình cái nhãn “được lắm từ đầu thằng nhóc này đã lợi dụng chúng ta”, hắn dự định để Vu Gia Minh tự thấy được mặt của kẻ giết người.



Mưa ngày càng nặng hạt, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ tạnh, nhưng ít nhất vào lúc này, Cao Trường An vừa yêu vừa ghét trận mưa này.



Yêu, là vì nhờ có trận mưa này, họ mới có cơ hội bắt giữ kẻ thủ ác trong vụ án cắt cổ ngay tại hiện trường.



Ghét, là vì dù Dư Hạnh nói sẽ không đến muộn, ông ấy vẫn lo lắng rằng nếu đến trễ, trong tay kẻ thủ ác sẽ có thêm một nạn nhân, mà chuyện này hoàn toàn có thể tránh được.



Đặc biệt là khi nhìn thấy chấm tròn nhỏ đại diện cho Trương Vũ trên bản đồ định vị dừng lại, tim Cao Trường An như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn thay, sau vài phút dừng lại, chấm tròn lại bắt đầu di chuyển.



Cảm xúc lên xuống như đang đi tàu lượn siêu tốc.



Cuối cùng, xe của họ cũng dừng lại bên ngoài khu ngoại ô cũ. Không chỉ có ba người họ, mà còn có vài cảnh sát khác đang lái xe tới. Dư Hạnh nhìn đồng hồ và nhắc nhở: "Hãy yên lặng một chút, đừng để bị phát hiện."



Quãng đường còn lại, họ phải đi bộ.



Vu Gia Minh và Cao Trường An đầu được trang bị súng, bình thường thì tội phạm không thể trốn thoát được, nhưng vụ án cắt cổ này từ đầu đã mang đầy sự kỳ quái, khiến họ càng phải cẩn trọng hơn. Đường đi dưới chân đầy gạch vỡ, thép gai, bùn đất và rác rưởi, lồi lõm khó đi, cộng thêm mưa lớn che khuất tầm nhìn, Cao Trường An đã phải thốt lên vài lần: "Tên hung thủ này thật biết chọn chỗ mà."



Che ô không tiện cho việc hành động, nên họ chọn mặc áo mưa loại ngắn, chỉ có Dư Hạnh là cầm ô đi ra từ đồn cảnh sát, thảnh thơi đi sau hai cảnh sát hình sự.



Họ đang tiến gần hơn... Khoảng cách đến vị trí của Trương Vũ trên định vị ngày càng gần.



Đột nhiên, một chùm ánh sáng bị ép dưới



Vu Gia Minh cúi đầu xác nhận trên điện thoại, phấn khích nói: "Là Trương VũI Ấn nấp và theo dõi anh tai"



Họ theo sau Trương Vũ, bám sát các vật chắn dọc đường, đồng thời tìm kiếm nơi mà hung thủ có thể ẩn náu. Khóe miệng Dư Hạnh nở một nụ cười, theo sát bọn họ. Đúng này lúc này, điện thoại trong túi hắn rung lên hai lần.



Hắn rút ra xem, rồi khẽ nhướng mày.



"Dư Hạnh, ngày mai vé vào cửa công viên giải trí trong thành phố đang được giảm giá đó~ Anh có thể đi cùng em được không? Bạn của em phải đi làm các ngày trong tuần, không thể đi chung với em được."



Là tin nhắn của Hàn Tâm Di gửi đến.



8:10 phút.



Hàn Tâm Di mỉm cười, cúi đầu chọc chọc vào màn hình điện thoại, trông có vẻ rất vui. Xung quanh cô ta là bụi bặm và mạng nhện, cùng với những tòa nhà bỏ hoang trông như sắp đổ sụp.



Không giống như nơi Nhiễm Nhiễm và cô gái kia đang ở, nơi Hàn Tâm Di đứng có địa thế rất cao, thậm chí cô ta đã leo lên thâm vài tầng nữa nên tầm nhìn càng rộng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận