Trò Chơi Suy Diễn

Chương 544: Anh tới để đối phó với tôi sa...

Dư Hạnh thầm nghĩ, Hứa Thụ này có nhận thức thực sự mạnh mẽ, hơn nữa hắn ta còn có thể giãm lên sấm sét và mỗi khi giãm là hoàn toàn chuẩn xác.



Vì thế hắn cười: “Tôi đã làm gì khiến anh có ảo giác này?” Hứa Thụ nhận ra sự đen tối trong giọng nói của mình. Hắn ta quay lại và rút mũi tên ra khỏi tường. Những ngón tay nhợt nhạt của hắn ta có khớp xương rõ ràng. Sau khi đặt lại mũi tên vào mặt nạ, hắn ta nghiêm túc nói: "Đêm qua tôi để ý đến anh, hơi thở người chết trên người anh nồng nặc, không thể nào xuất hiện trên người sống được. Ngay cả Hứa Tương Phùng cũng không thể so sánh được với anh. Nhưng... Nó cũng rất mờ mịt, mờ mịt đến mức người khác không thể nào nhận ra được. Thước dò xương do Lạc Yến chế tạo ra không hề có phản ứng gì với anh cả."



“Nhưng chính mắt tôi có thể nhìn thấy.” Hắn ta chỉ vào mình: “Trong mắt tôi, anh giống như một con ác quỷ đến từ địa ngục vậy.”



Là năng lực đặc biệt sao? Dư Hạnh nhìn vào đôi mắt của Hứa Thụ. Đôi mắt nâu sẫm trống rỗng giống như một cặp lỗ đen có màu sắc kỳ lạ. Đó không phải là một vũng nước đọng mà là một loại quỷ quái nào đó đang vật lộn bên trong.



Nhìn hồi lâu, hắn thậm chí còn cảm thấy màu mắt Hứa Thụ không phải tự nhiên mà hình thành mà là máu đông lại và khô đi để lại dấu vết. “Không thể nhìn vào đôi mắt của anh lâu, rất dễ gặp ác mộng.” Dư Hạnh trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình, sau đó quay mặt ổi nói lại chuyện lúc nãy: “Anh cho rằng tôi là ác quỷ, vậy thì sao? Anh đến đây để xử lý tôi à?"



“Việc một ác quỷ có thể lẻn vào nơi tụ họp của ba gia tộc lớn chứng tỏ nó đủ mạnh để trà trộn vào thế giới loài người mà không hề có chút sai lâm nào.” Hứa Thụ nhìn hắn: “Biểu cảm và hành động của anh quả thực không hề có sơ hở. Tôi có thể chạm vào tay anh được không?"



Dư Hạnh: "Xin cứ tự nhiên." Vì vậy, Hứa Thụ không chút khách khí đút tay vào túi Dư Hạnh, bóp chặt lòng bàn tay Dư Hạnh, sau đó lập tức rút ra, nói: “Cảm giác chạm vào làn da cũng giống như người sống, thậm chí cả nhiệt độ... Có lẽ anh vẫn mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.”



Hầu hết các ác quỷ đều được biến đổi từ xác chết. Những ác quỷ yếu nhất đều có cơ thể dị dạng, gớm ghiếc và đáng sợ. Ác quỷ càng mạnh thì càng gần với hình dạng của người sống.



Chỉ khi tấn công thì mặt hung dữ của hắn mới lộ ra.



Nhiều ác quỷ mạnh mẽ không thể phân biệt được với người thường, nhưng luôn có những sai sót trong các chỉ tiết, chẳng hạn như nhiệt độ cơ thể, đồng tử, biểu cảm, tóc và móng tay. Về phần Dư Hạnh, trong mắt Hứa Thụ, có lẽ hắn là một ác quỷ siêu đáng sợ, không có khuyết điểm nào về tất cả các khía cạnh trên.



Hứa Thụ dừng lại một chút trước sắc mặt quá nhợt nhạt của Dư Hạnh: “Con người luôn ở thế bất lợi khi đứng trước quỷ vật. Cho dù có sự trợ giúp của quy tắc suy diễn, họ cũng chỉ có thể thoát khỏi quỷ vật và sống sót trong một số điều kiện cụ thể. Có rất ít quy tắc có thể giết chết quỷ vật. Nhưng nếu anh trà trộn vào thế giới thực, ngay cả khi anh bị ràng buộc bởi các quy tắc, tôi cũng không thể đối phó với anh được.” Dư Hạnh: Chậc, vậy anh còn dám tới chọc giận tôi sao? Muốn dùng ảo ảnh để kiểm tra tôi sao?



Hứa Thụ trở nên tò mò về chàng trai trẻ này vì hắn ta có thể nhìn thấy hơi thở nguyền rủa nồng đậm trên cơ thể Dư Hạnh, mà lời nguyền chính là một loại quỷ vật. Vì vậy, hơi thở nguyền rủa cũng là một loại quỷ khí. Vậy nên Hứa Thụ có chút tò mò với hắn, như muốn nhắc nhở bản thân rằng: "Hắn đi theo nhà họ Triệu tới đây.”



Ý là, nếu xác định hắn là quỷ vật, nhà họ Triệu sẽ giải thích thế nào? Theo quy định, rõ ràng là không được đưa quỷ vật đến buổi tụ họp nhưng họ đã trắng trợn vi phạm hợp đồng và dẫn hắn vào.



Hay là, Hứa Thụ cho rằng toàn bộ nhà họ Triệu không ai có thể nhận ra thân phận quỷ vật của hắn?



Sau khi Hứa Thụ "vạch trần" danh tính của Dư Hạnh, hắn ta không những không hề tỏ ra thù địch mà còn có vẻ vui mừng mơ hồ: "Tôi đã nhìn thấy anh đi cùng Triệu Mưu. Tôi đã nghe nói đến anh ta và đã tiếp xúc với anh ta. Anh ta cho tôi cảm giác là dã tâm không hề nhỏ và không có lòng trung thành với gia tộc. Anh ta có thể vì lợi ích của bản thân mà phá vỡ quy tắc và lôi kéo anh vào.”



“Tiếp tục đi.” Dư Hạnh hơi ngả người về phía sau, tựa eo vào góc bàn, uể oải nghỉ ngơi.



“.. Tôi sẽ không nói gì nữa.” Hứa Thụ không phân tích thêm nữa, đôi mắt trống rỗng của hắn ta dường như đông cứng lại trong giây lát, sau đó hắn ta bối rối một lúc: “Tôi nghe nói anh tên là Dư Hạnh. Tôi không có ý xấu và không muốn xúc phạm anh khiến anh không vui, cũng sẽ không nói với người khác về điều này. Tôi chỉ muốn liên lạc với anh. Tôi có một đề nghị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận