Trò Chơi Suy Diễn

Chương 496: Địa Ngục Của AIlice - Cây quạt rớt đầu (4) Hoàng Bạch: "Đương nhiên là ở vóc dáng rồi...? Ái chà? Anh tưởng tôi nói từ shou (*) nào?"

(*) Shou - shòu phiên âm pinyin có hai nghĩa. Một là gầy. Hai là tính từ chỉ tính cách tàn bạo, dã man, thú tính.


Hoè thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta cảm thấy hơi hoang mang.



Điều gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình nghĩ đi nghĩ lại một vấn đề này. Chẳng lẽ... Mình cũng có ham muốn chiến thắng tất cả mọi người mà không cần biết lí do sao? Mặc dù trên thực tế mỗi khi tiến vào phó bản suy diễn, mình cũng không có dựa vào tố chất thân thể để suy luận hoặc chiến đấu nhưng thỉnh thoảng tập thể dục cũng điều không tồi.



Ít nhất mình sẽ không bị người ta liên tục châm chọc là kẻ "yếu đuối".



Nhìn vào ánh mắt vui vẻ của Hoàng Bạch, Hoè thở dài một hơi rồi khôn ngoan chuyển đề tài: "Được rồi. Chúng ta hãy kê giường trở về trạng thái ban đầu đi. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm xem Alice đang ở đầu." Bóng tối bao trùm lẫy cơ thể, cảm giác rơi không ngừng trở nên nhanh hơn.



Dư Hạnh bị bao bọc bởi màu đen tinh khiết, không thể tìm thấy bất kỳ điểm nào để nắm bắt trong không trung. Hắn chỉ có thể để bản thân rơi tự do rơi xuống trong môi trường mà không thấy được gì. Gió từ dưới thổi qua khiến tóc đen rối tung lên quật vào mặt hắn, mang lại cảm giác đau đớn.



Lý do hắn chọn cách nhảy thẳng xuống cùng không có nguyên nhân sâu xa gì khác. Hắn làm như thế chỉ để nhanh chóng xuống dưới mà thôi.



Trong hình ảnh mà hắn đã thấy thông qua Bệnh Tâm Thần, dù Tăng Lai có một số vết thương nhỏ trên cơ thể nhưng rõ ràng hắn ta lại không có bất kỳ vết thương nào sẽ gây chết người. Những vết thương đó ngoài việc khiến hắn ta cảm thấy đau đớn nhưng nó cơ bản không ảnh hưởng đến việc di chuyển. Nghĩa là ít nhất khi nhảy thẳng xuống thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.



Đối với Dư Hạnh, với những vết thương bề ngoài thì việc phục hồi lại như ban đầu diễn ra rất nhanh chóng, có khi chỉ mất vài hơi thở. Hơn hất hắn cũng không biết lối đi vào có xa không nên thay vì mất thời gian lâu để cẩn thận leo xuống thì hắn thà chọn cách rơi tự do.



Hơn nữa... Với thể lực yếu ớt như con gà ốm thì khi Dư Hạnh leo được mười phút thì có lẽ tay chân của hắn đã bủn rủn, nắm không chặt được cái thang. Và cuối cùng hắn vẫn phải rơi tự do xuống.



Tiếp tục rơi xuống, Dư Hạnh dần cảm thấy không gian xung quanh càng thêm rộng lớn, càng ngày càng yên tính. Hắn không nghe được bất kì âm thanh gì ngoại trừ tiếng đập của trái tim và tiếng gió lướt qua tai.



Đồng thời, hắn cảm nhận được áp lực của một khí tức khủng hoảng bí ẩn không biết từ đầu đến bắt đầu lan rộng. Dường như nó muốn trở thành thực thể rồi bám vào da của Dư Hạnh và cố gắng xâm nhập vào cơ thể của hắn.



Khí lạnh trong cơ thể của Dư Hạnh bắt đầu trào dâng không ngừng như muốn xua đuổi khí tức quỷ quái khác tránh xa ra khỏi hắn. Cơ thể của Dư Hạnh run rẩy, cảm nhận sự khác biệt giữa cơ thể và thế giới bên ngoài, than thở một tiếng.



Rắc rối quá! Dường như trong hầm hoa hồng, có một thứ giống như cái quan đen được đặt trong từ đường của làng Quan Tài khiến cho sức mạnh nguyền rủa của hắn bắt đầu hoạt động.



... Lại phải gặp một cảnh tượng khó chịu khác nữa. Đột nhiên, không khí xung quanh như ngừng lại. Dư Hạnh cảm thấy thời gian và không gian bắt đầu lưu chuyển. Trước mặt hắn không còn là bóng đêm vô tận nữa mà cuối cùng hắn đã mơ hồ nhìn thấy được những bóng đen mờ nhạt.



Dư Hạnh nhìn xuống và thấy một khối vật lớn ở phía dưới đang giương nanh múa vuốt. Có vẻ như đó là một bụi hoa hồng lớn?



Nếu Dư Hạnh chọn cách leo từ cái thang xuống thì khi vừa xuống nơi hoa hồng sẽ thành một khung cảnh đẹp mà hắn chỉ cần quay đầu là có thể thưởng thức được. Nhưng nếu hắn chọn cách nhảy xuống thì bụi hoa hồng sẽ trở thành một cái đệm... Một cái đệm đầy gai. Dư Hạnh cân nhắc một chút. Hắn cũng không muốn bị châm thành con nhím đâu. Dư Hạnh cố gắng điều chỉnh tư thế trong không trung, vừa bảo vệ bình tưới nước vừ nghiêng người để có thể rơi bên cạnh bụi hoa. Cuối cùng hắn thành công rơi xuống đất.



Vai một bân đập đất không có lớp đệm. May mà mặt đất mềm hơn so với gạch men và mang theo một mùi hương tự nhiên lan tỏa vào mũi Dư Hạnh.



Lực va chạm còn kém xa so với lần Dư Hạnh nhảy từ tầng hai xuống. Khi hắn rơi xuống đất cũng chỉ cảm thấy một cơn đau nhức nhẹ. Thậm chí Dư Hạnh còn không cần phải dùng đến năng lực tự chữa lành vết thương.



Hắn đứng dậy, híp mắt nhìn bốn phía xung quanh.



Hành lang u ám dài vô tận. Dưới chân là bùn đất nửa cứng nửa mềm. Bên cạnh có vô số bụi hoa hồng màu đỏ lửa đang ẩn mình trong bóng tối như được khoác lên một chiếc áo ngoài khiến bụi hoa đó từ tao nhã đẹp đẽ biến thành đáng sợ yên lặng.



Sức mạnh lời nguyền đang hoành hành trong cơ thể của Dư Hạnh khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt hơn bình thường. Sau đó ngay lập tức như một thói quen hắn đặt tay che miệng, ho ra một giọt máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận