Trò Chơi Suy Diễn

Chương 33: Người đã già chính là yêu ngẩn người

Chương 33: Người già rồi thì thích ngẩn người
Ngu Hạnh đương nhiên là dẫn Dụ Phong Trầm đi xem quả cầu thủy tinh ở phòng giải trí.
Hình ảnh phát ra từ quả cầu thủy tinh đó, toàn bộ đều là cảnh tượng về những nhiệm vụ mà giáo phái vu sư ở nơi đây đã từng thực hiện, có lúc là trực tiếp hành động, có lúc là âm thầm sắp đặt, có lúc chỉ là khuyến khích tội ác, tóm lại, hết thảm kịch này đến sự kiện đáng sợ khác đều có liên quan trực tiếp đến giáo phái vu sư.
Dụ Phong Trầm, giống như hắn, đều đã gặp người của giáo phái vu sư không chỉ một lần, thông tin trong quả cầu thủy tinh chắc chắn sẽ hữu dụng với Dụ Phong Trầm.
Mặc dù bên trong cũng lưu giữ một vài chuyện cũ mà Ngu Hạnh không muốn nhớ lại, nhưng khu giải trí vẫn luôn ở đó, những chuyện cũ này sớm đã bị các tín đồ của Địa Hạ chi thành xem đi xem lại rất nhiều lần, thêm một Dụ Phong Trầm nữa cũng chẳng sao.
Huống hồ, chỉ dựa vào thông tin từ quả cầu thủy tinh, Dụ Phong Trầm cũng sẽ không biết được mối quan hệ giữa hai người đang nói chuyện phiếm trong phòng và tiểu thiếu gia ngoài hành lang.
Sau khi dẫn Dụ Phong Trầm vào, Ngu Hạnh liền mặc kệ Dụ Phong Trầm một mình tiếp nhận thông tin bên trong, hắn ngồi trên bậc thang phía trước khu biệt thự liên hợp, lẳng lặng nhìn những trụ dây leo khổng lồ mọc đầy quả đắm chìm chi dương kéo dài từ mặt đất lên đến tận đỉnh chóp, mà ngẩn người.
Con quỷ đói đầu to lượn lờ một vòng xung quanh, khi quay về, trong tay nó nâng một cái đầu nữ quỷ, cổ của nữ quỷ vẫn dính liền bên dưới đầu, vừa mảnh vừa dài, khoảng hơn một mét, do nữ quỷ đã mất khả năng hành động, cái cổ đó cứ đung đưa bên dưới theo bước chân của con quỷ đói đầu to.
". . ." Quỷ đói đầu to đi đến trước mặt Ngu Hạnh, đưa cái đầu nữ quỷ trong tay tới, như thể đang tặng một món quà.
Ngu Hạnh: ". . . Con ngoan, cha cảm động quá."
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã tự xưng là cha với con quỷ đói đầu to, về điểm này Ngu Hạnh vô cùng lý lẽ hùng hồn.
Thế nào gọi là áo cơm cha mẹ chứ, hắn chính là áo cơm cha mẹ đây này! Hắn đã cho quỷ đói ăn bao nhiêu thứ như vậy, gọi một tiếng cha thì đã sao?
Quỷ đói xem chừng cũng nghĩ vậy, tuy đại khái hiểu được ý tứ mấy lời này nhưng cũng không tức giận, nó run run tay, lại đưa cái đầu nữ quỷ đến gần mặt Ngu Hạnh hơn chút nữa.
"Cảm động thì cảm động thật, nhưng ngươi cầm về đi, ta không ăn món này." Mạch não của Ngu Hạnh vậy mà lại khớp một cách hoàn hảo với con quỷ đói, hắn đưa tay đẩy cái đầu nữ quỷ ra, "Tìm đâu ra một con phi đầu man thế này... Chết chưa? Hay là ngươi lắp đầu lại cho người ta đi?"
Quỷ đói: ". . ." Không đời nào, đồ ăn đã vào tay thì không thể trả lại.
Thấy Ngu Hạnh thật sự không nhận, quỷ đói há cái miệng lớn như chậu máu của mình ra, nhét đầu nữ quỷ vào rồi nhai.
Dù không nuốt trôi được, nhưng cũng có thể nhai cho đỡ nghiện.
Chỉ là cảnh tượng này vẫn hơi ghê rợn, Ngu Hạnh không đành lòng nhìn thẳng, phẩy phẩy tay: "Cầm ra xa mà nhai đi, tối nay đã cho ngươi ăn rồi, còn đi theo ta làm gì? Đi đi đi, muốn ăn chực thì mai lại đến."
Quỷ đói tủi thân rưng rưng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa cất bước rời đi.
Quỷ vật quanh khu giải trí đều bị động tĩnh ăn thịt vừa rồi của quỷ đói dọa cho chạy tứ tán, lúc này chỉ còn lại lác đác một hai con mang theo vẻ tò mò và cảnh giác nhìn Ngu Hạnh đang ngồi trên bậc thang.
Thái độ của quỷ đói, bọn chúng đều thấy cả, nhân loại này xem ra không dễ chọc.
Đắn đo một hồi, một hai con quỷ vật cuối cùng cũng đổi chỗ khác gây sự, biến mất khỏi tầm mắt Ngu Hạnh.
Ban đêm ở Địa Hạ chi thành, quỷ vật mạnh mẽ đương nhiên không chỉ có một con quỷ đói, chỉ là quỷ càng mạnh thì càng thích lảng vảng quanh tế đàn, khu giải trí tuy có ý nghĩa kỷ niệm đối với nhân loại, hay nói đúng hơn là đối với tín đồ của giáo phái vu sư, nhưng thực tế lại không có mấy sức hấp dẫn đối với lũ quỷ vật.
Sự yên tĩnh triệt để khiến Ngu Hạnh rất hài lòng, hắn ngồi xoạc chân tùy tiện, một khuỷu tay gác lên đầu gối, dùng tư thế thật thả lỏng chờ đợi ở cửa ra vào.
Có lẽ là do già rồi, dạo gần đây hắn càng ngày càng thích ngẩn người.
Như thể chẳng làm gì cả, chẳng nghĩ ngợi gì, đầu óc trống rỗng tĩnh lặng ở một nơi, chính là một sự hưởng thụ vô cùng xa xỉ.
Mỗi lần nghĩ như vậy, thời gian lại trôi qua thật nhanh.
Lúc Dụ Phong Trầm đẩy cửa bước ra, nhìn thấy chính là một bóng lưng có chút hư ảo.
Chiếc đèn lồng chữ "Hỷ" trong tay hắn là nguồn sáng duy nhất trong toàn bộ không gian, ngoài ra chính là những quả đắm chìm chi dương trên các trụ dây leo lớn kia, chúng giống như đèn dạ quang mờ ảo, phát ra nguồn sáng yếu ớt tựa như ánh phản quang tự nhiên của bầu trời đêm không sao không trăng ở thế giới bên ngoài.
Trong tầm nhìn như vậy, bóng lưng Ngu Hạnh rõ ràng là thực thể tồn tại, nhưng trong thoáng chốc lại như không thuộc về thế giới này, xa không thể chạm, lại như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Trong lòng Dụ Phong Trầm run lên, hắn tiến về phía trước mấy bước, định dùng dây đèn lồng chạm vào Ngu Hạnh.
Kết quả còn chưa kịp chạm vào, Ngu Hạnh đã nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, cười tà khí: "Thế nào? Thêm trạm dừng chân tạm thời này ngươi có hài lòng không? Chất lượng có phải rất cao không?"
Cảm giác hư ảo đột nhiên vỡ tan, mọi thứ lại trở về thực tại, khiến Dụ Phong Trầm ngỡ rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hắn dừng lại hẳn hai giây mới gật đầu: "Rất hữu dụng, ta thấy được không ít chi tiết trước đây đã bỏ qua, cảm ơn."
"Thật ra không cần cảm ơn, coi như không có ta, ngươi ở đây nghỉ ngơi vài ngày cũng sẽ muốn đến khu giải trí xem thử thôi." Ngu Hạnh đứng dậy, phủi bụi trên mông, "Đi thôi, đến trạm thứ ba."
Dụ Phong Trầm mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ở bên trong, hắn cũng nhìn thấy những cảnh tượng liên quan đến Ngu Hạnh, chỉ là niên đại của cảnh tượng đó dường như lại giống thời Dân quốc, thật kỳ quái.
Nhưng nếu Ngu Hạnh đã chọn cho hắn xem, lại không chủ động nhắc đến gì, chứng tỏ những cảnh tượng này đối với Ngu Hạnh mà nói, không phải là bí mật gì cần phải giữ kín bằng mọi giá, nhưng cũng không phải là hồi ức mà hắn thật sự muốn khơi lại. Dụ Phong Trầm cảm thấy mình không cần phải hỏi, Ngu Hạnh đã biết nơi này, chắc chắn cũng đã xem qua tất cả cảnh tượng, mọi người lòng dạ biết rõ là được.
Hắn đi theo Ngu Hạnh lượn lờ nửa ngày trong cái thôn rách nát... à không, trong Địa Hạ chi thành, dường như đi không có mục đích.
"Chỗ này không ổn lắm..."
"Chỗ này cũng chưa đủ hoàn mỹ."
"Chỗ này... Ừm... Bỏ đi, chỗ tiếp theo."
Mỗi khi đến một địa điểm cố định, Ngu Hạnh lại dừng lại, xem xét một hồi rồi đưa ra đánh giá, sau đó đi đến chỗ tiếp theo.
Ban đầu Dụ Phong Trầm không biết hắn đang làm gì, nhưng đi vòng qua nhiều nơi, hắn cũng nhìn ra được, những địa điểm này đều nằm quanh khu dân cư, Ngu Hạnh dường như đang khảo sát địa hình, xem chỗ nào thích hợp để ra tay hơn.
Đương nhiên, nơi này cũng chẳng có gì đáng để trộm, nên tự nhiên không phải kiểu khảo sát địa hình để trộm đồ, Dụ Phong Trầm nhận ra Ngu Hạnh dường như đang lựa chọn thứ gì đó, đến lần thứ bảy dừng lại ở một địa điểm, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Ngươi đang chọn cái gì vậy?"
"À, ta đang chọn một người may mắn." Ngu Hạnh trả lời.
Dụ Phong Trầm: "?"
Ngu Hạnh dường như rất hài lòng với địa điểm này, vui vẻ nở nụ cười: "Chọn một người may mắn để tối nay quang vinh hi sinh ấy mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận