Trò Chơi Suy Diễn

Chương 150: Thi thể được chôn vùi dưới b...

[Angel lại bị mất ngủ. Chị ta ghét bản ca đó. Mình nhận ra rằng chị ta đang cảm thấy lo lắng. He! He! He! Mình đột nhiên thích bản ca đó.] [Trong nhà xuất hiện thêm một thứ khác. Ngoài bức tranh, thậm chí cả con rối cũng bắt đầu di chuyển. Con rối này đang mặc bộ đồ của bà lão đã đến nhà mình chơi vào ngày hôm qua.] [Pháp Sư tìm đến mình, nói rằng chiếc hộp nhạc này có thể giúp mình không còn sợ bức tranh và con rối nữa. Thật là một vật tốt! Mình đã hỏi điều kiện của hắn ta là gì? Hắn ta nói Angel đang tự nhốt chính bản thân mình ở trên gác xép và mình phải để ý đến chị ta, không thể để chị ta đi tìm chết.]



[Thật không biết Angel có gì tốt đẹp. Mình rất ghét chị ta!] [Pháp Sư rời đi. Angel biến mất khỏi tầm nhìn của mình. Mình biết chị ta đã đi đâu. Cả nhà mình đầu biết nhưng không ai có thể đưa chị ta xuống. Alex thường lên đó tìm Angel nhưng đầu vô ích.] [Mình rất ghét Alex. Vì ánh mắt của hắn ta nhìn mình vẫn giống như trước đây, giống như đang nhìn một con chuột bẩn thỉu.]



Nhật ký kết thúc ở đây. Thời gian đã trải qua một khoảng lớn và có một người mà Dư Hạnh nghe đến lần đầu tiên - Pháp Sư.



Vị trí của Angel đã được xác định, ở trên gác xép và từ những ghi chú trong nhật ký. Cô ta dường như chưa chết. Ngoài việc bà Brown biến thành quỷ lang thang trong biệt thự sau cái chết, mọi sự bất thường còn lại dường như đầu liên quan đến Pháp Sư. Nếu Angel không chết, khả năng kiểm soát con rối của cô ta có thể đến từ sự dạy dỗ của Pháp Sư. Pháp Sư là nhân vật mấu chốt. Nhưng Pháp Sư đã rời đi. Dư Hạnh nhắm mắt và sắp xếp lại suy nghĩ. Hắn cảm thấy rằng pháp sư chắc chắn đã để lại một vài thứ trong căn biệt thự này. Ngày mai hắn có thể đi tìm.



Ngày hôm sau, cánh cửa ở căn phòng kế bên mở ra. Chẳng bao lâu, bà Brown đã đến gõ cửa.



Dư Hạnh ổi ra ngoài từ phòng của mình ở tầng hai, rửa mặt nhanh chóng rồi đi xuống cùng bà Brown vào phòng khách.



Trông hắn rất khỏe mạnh giống như đã có một giấc ngủ ngon lành vào đêm qua. Nhiệm vụ chính [Tìm cách giải quyết để không bị quỷ giết vào đêm nay] đã hoàn thành cho thấy ngày đầu tiên đã trôi qua một cách an toàn. Bầy giờ là tám giờ sáng, Dư Hạnh ngồi trên sofa nhìn thấy bà Brown ổi gọi York và Martha dậy. Cuối hai người bọn họ vẫn chọn ngủ riêng. Khi bọn họ đi ra ngoài thì thấy Dư Hạnh đang ngồi trên sofa, hai người đầu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ba người nhìn nhau trong khi bà Brown đi gọi Susan và Alex. Dư Hạnh vẫy tay gọi York đến và đưa cho cậu ấy một thứ gì đó. "Cái gì đây?” York nhíu mày. "Cầm nó đi, nó rất có ích." Dư Hạnh tiến gần về phía York rồi thì thầm vài câu ở bên tai cậu ấy. Hành động đó đã khiến Martha cảm thấy tò mò, lắc đầu không chịu nổi. Không lâu sau Alex xuất hiện. Còn Susan cuối cùng mới đến phòng khách. Cô bé vẫn ôm chiếc hộp nhạc nhưng trông không được ổn cho lắm. "Susan, con bị sao vậy? Đêm qua con ngủ không ngon à?" Bà Brown rất quan tâm đến cô bé nhưng Susan chỉ gật đầu nhẹ một cái, không giải thích gì thêm.



Cô bé liên tục nhìn sang Dư Hạnh. Trong đôi mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng và oán hận.



Bữa sáng do bà Brown chuẩn bị có hương vị khá ngon. Sáu người ngồi quanh bàn ăn, ăn xong một bữa ăn trong bầu không khí quỷ di.



Sau khi ăn xong, Dư Hạnh dùng khăn giấy lau môi miệng rồi cười với bà Brown: "Hôm nay bọn tôi sẽ rời đi. Rất xin lỗi vì đã làm phiền bà một đêm."



Bà Brown ngay lập tức nói: "Xin đừng nói như vậy, Roy. Là tại vì chúng tôi đã làm mọi người hoảng sợ. Thân là chủ nhà, tôi cảm thấy mình thật thất bại."



Bà Brown nói rồi mở cửa cho bọn hắn. Nhưng sau đó bà ta mở to hai mắt: "Ôi không, ngoài trời đang mưa to rất tol Chuyện này phải làm sao đầy?"



Vì để cho những Suy Diễn Giả có lý do chính đáng ở lại nên trời đã mưa suốt cả đêm. Ở trên mặt đường trước cửa lưu lại một vũng nước đọng, đất trong khu vườn đầy bùn lầy. Cánh hoa rơi vụn khắp nơi do tác động của trận mưa.



Còn cách nào khác không? Dư Hạnh nhanh chóng xin ở thêm một ngày. Bà Brown rất vui mừng đồng ý.



Vào ban ngày, bà Brown đã dành rất nhiều thời gian trong phòng ngủ để "chăm sóc" người chồng bị ốm nặng. Ngoài thời gian khi phải chuẩn bị bữa trưa và bữa tối thì hầu như bà ta rất ít đi xuống tầng một. Alex sống rất khép kín. Hắn ta thích chơi ở trong phòng mình. Chỉ có Susan là thường chạy qua chạy lại trong căn biệt thự.



Nhưng hôm nay Susan cảm thấy gáy mình thật lạnh lẽo. Cô bé nhìn chăm chú vào bức tranh treo trên tường phòng khách thì nhận ra một điều gì đó không ổn. Susan ôm chặt hộp nhạc trong tay rồi nhanh chóng chạy về phòng để đọc những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mà cô bé đã mua trước đầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận