Trò Chơi Suy Diễn

Chương 155: Con rối xuất sắc nhất trên sà...

Con rối bò lên váy bà Brown trong khi bà ta chỉ có thể hét lên, thậm chí còn không dám chạm vào nó.



Khi nó túm lẫy mái tóc vàng của bà Brown cũng là lúc nó đối mặt với "Mẹ". Trong đôi mắt to và đen láy của nó hiện lên những tia sáng kỳ lạ, có vẻ nó đang kiểm chứng xem đã tìm được mục tiêu chính xác hay chưa.



Khuôn mặt kinh hoàng và vặn vẹo của bà Brown lọt vào mắt nó. Lúc này, nó mới giơ tay lên đầy hài lòng và mở to miệng. Ngay lập tức, con rối nhỏ mở to cái miệng như cái chậu máu của nó, trong đó toát ra một lực hút khiến linh hồn con người mất kiểm soát. “Không!” Bà Brown khàn khàn hét lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và oán giận, thân thể lắc lư giãy giụa không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn như con cá vẫy đuôi trên bờ, biến thành sương mù và bị hút vào trong con rối.



Con rối mất điểm tựa và rơi xuống đất kêu lên lạch cạch. Cơ thể nhỏ bé cứng đờ của nó lắc lư, sau đó nhanh chóng bò dậy và ngồi trên mặt đất trong tư thế thường thấy của một con rối.



Dưới màn mưa như trút, nó không còn gọi mẹ nữa, cũng không dang tay đòi mẹ ôm lấy.



Vài giây sau, nó mở miệng, nhưng thay vào đó là giọng nói của bà Brown, đang ngân nga một bài hát mà Dư Hạnh chưa từng nghe.



Qua vài giây nữa, con rối nhìn lên bầu trời, có vẻ như nó đã nhận ra mặc dù bầu trời tối mịt nhưng thời gian lại không khớp, nó ngậm miệng lại và tiếng hát đột ngột dừng lại. Dư Hạnh rất muốn võ tay cho màn trình diễn của con rối. Nó thực sự là ngôi sao sáng nhất trên sàn diễn lần này, quá tốt!



Lời đồn về việc có tiếng hát lúc nửa đêm của người dân trong thị trấn đã thành hiện thực!



Sau khi con rối hấp thụ quỷ hồn của bà Brown, giọng nói máy móc rỗng tuếch của nó biến thành giọng của bà Brown, lúc này nó mới có thể hát một cách tự nhiên. Đương nhiên hắn đoán được chuyện một con rối có thể có giọng nói của con người bằng cách hấp thụ linh hồn của họ. Khi con người mất đi linh hồn, tức là họ đã chết. Cũng giống như Lucia, họ tiếp tục sống cuộc sống của mình trong sự hoài nghi, không hay biết sự thật về cái chết của chính mình.



Nhưng theo mô tả, giọng hát ngày càng trở nên phức tạp, nghe như có nhiều hơn một giọng. Khi Dư Hạnh với vai trò thám tử tìm đến, giọng hát đã đạt đến cấp độ của một dàn hợp xướng.



Vì vậy trong biệt thự có ít nhất một đội các con rối đồng ca, tức là số người đã chết bằng nhau.



Angel thực sự là kẻ quá đáng Sợ.



"Vậy... Giải quyết xong rồi sao?" Một giây trước, Martha đã chuẩn bị tỉnh thần nếu con quỷ lao đến bất thình lình, nhưng giây tiếp theo cô ấy phát hiện ra con quỷ đã bị một con rối nhỏ nuốt chứng. Cô ấy nhìn anh Roy với ánh mắt kinh ngạc, rồi lại ngước nhìn anh York. Cô ấy không biết hai người này đã bàn bạc với nhau sau lưng cô từ khi nào.



Dư Hạnh cầm ô bước tới, nhặt con rối ướt lên và liếc nhìn York đang nghiêng người ra ngoài cửa sổ tầng hai. York trưng ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Kịp lúc phải không?”



Dư Hạnh trả lời: “Tạm được.” Thứ hắn nhét vào tay York trước bữa sáng là chìa khóa phòng ngủ của mình.



Bởi vì sau khi tìm hiểu thêm về kịch bản của màn suy diễn này vào đêm hôm đó, hắn nhớ đến con rối nhỏ trong phòng, lúc này chợt nhận ra khi con rối gọi mẹ không phải vì nó đang tìm mẹ mà là để nhắc nhở các suy diễn giả rằng nó có thể "giết chết" mẹt” Con rối được điều khiển bởi Angel, mẹ của Angel không phải là bà Brown đó sao.



Vào thời điểm đó, Dư Hạnh đã nói với York rằng:



Chờ đến buổi trưa khi có thể tự do hành động, cậu hãy lập tức lên phòng làm việc trên tầng hai tìm kiếm manh mỗi, còn tôi sẽ đưa Martha ra vườn đào cái xác lên. Đúng như dự đoán, khi họ tìm thấy cái xác cũng là lúc bà Brown xuất hiện và để lộ rõ bản chất thật.



Trước đó, cậu phải đến phòng tôi để lấy một chiếc túi đục màu và mang theo con rối được bọc trong khăn trải giường. Thứ nhỏ bé này sẽ là một công cụ đắc lực để kiềm chế quỷ hồn của bà Brown. Khi đến lúc, tôi sẽ hét lên rồi cậu sẽ ném con rối trúng người bà Brown ngay lập tức. Hãy nhớ, đừng bao giờ để nó rời khỏi tầm mắt của cậu. Diễn biến của toàn bộ sự việc gần như giống với suy đoán của Dư Hạnh nên sự việc tiến triển cực kỳ suôn sẻ, điểm khác biệt duy nhất là Dư Hạnh vốn cho rằng sau khi đào xác bà Brown lên, bà ta sẽ cảm ứng được mà tìm đến ngay. Nhưng thật bất ngờ, bộ xương lại thuộc về người khác.



Nhưng bà Brown tới đầy nhanh như thế, chắc chắn có người đã báo trước cho bà ta. "Tôi phát hiện được một số thứ, bây giờ các cậu có thể tới chỗ tôi được không?" York thấy nguy cơ đã được giải quyết nên đang định gọi hai người đồng đội lên xem kết quả tìm kiếm suốt mấy giờ đồng hồ của mình.



Đúng vậy, đào bộ xương lên rồi lại ghép chúng lại tốn quá nhiều thời gian. Giờ đã quá mười một giờ, gần đến trưa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận