Trò Chơi Suy Diễn

Chương 2: Suy Diễn người nào có không biến thái (2)

Chương 2: Người tham gia Suy Diễn nào mà không biến thái (2)
Ngu Hạnh không nghi ngờ trí thông minh của tiểu hồ ly có thể từ đó đưa ra kết luận chính xác như vậy, hắn bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến Triệu Mưu yên lòng.
Bản thân hắn quá đặc thù, nguy hiểm luôn đeo bám lấy hắn, tự làm hại mình cũng là một loại phương thức chiến đấu, bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Sự quan tâm của đồng đội là hảo ý, nhưng mà hắn...
Hắn không thể đáp lại sự quan tâm này, nhiều khi chỉ có thể dựa vào những lời nói dối thiện ý, chẳng hạn như “Lần sau chắc chắn sẽ không”, “Ta hoàn toàn nắm chắc, không đến mức đó đâu” những lời này, để khiến các đồng đội an tâm.
Bình thường, đồng đội còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ bị thương của hắn thì chuyện đã kết thúc.
Hắn có thể lại hoàn chỉnh, sạch sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, giả vờ như mình chẳng làm gì cả.
Nhưng mà Triệu Mưu quá thông minh, thậm chí có thể đoán trước được hành động của hắn ngay cả trước khi hắn kịp nói dối.
Sự ngụy trang thiện ý của Ngu Hạnh trước trí thông minh cỡ này không có chỗ che giấu.
Hắn có chút bất đắc dĩ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này liền gật đầu với Triệu Mưu, tiện thể dùng ánh mắt cầu xin tha thứ —— Chính ngươi biết là được rồi, đừng nói cho người khác nhé?
Triệu Mưu hừ cười một tiếng, đáp lại câu vừa rồi của hắn "Ngươi coi như rơi vào tay ta rồi".
Carlos cũng không biết có nhìn thấy màn đưa mắt liếc mày của hai người bọn họ hay không, tóm lại là đang lặp lại câu: “Người tham gia Suy Diễn nào mà không biến thái.” Khúc Hàm Thanh gật gật đầu, tán đồng nói: “Ta là biến thái.” Triệu Nhất Tửu: “...” Lời này hắn không nói ra được.
Nhưng hắn lập tức cũng ném ánh mắt phức tạp về phía Ngu Hạnh, bộ dạng quần áo không chỉnh tề này của Ngu Hạnh, thật ra cũng không giống trong suy diễn lắm.
Đều là đàn ông, cởi áo thì có gì đâu, hoàn toàn không gây ra sự chấn động lớn như lúc hắn nhìn thấy Ngu Hạnh chủ động thể hiện sự mập mờ trên màn hình Live stream.
Mắt thấy Ngu Hạnh cam chịu phối hợp mặc chiếc áo phông mới vào, che đi cơ bụng săn chắc, Triệu Nhất Tửu mới hậu tri hậu giác nhận ra mình vừa làm gì.
Khúc Hàm Thanh chỉ đang trêu Ngu Hạnh, còn hắn lại biến nó thành hành động thật.
Hình như hắn cũng là biến thái.
Triệu Nhất Tửu nảy sinh nhận thức mới về bản thân, nhưng biểu cảm trên mặt lại không có gì thay đổi.
Biến thái thì biến thái đi, người tham gia Suy Diễn nào mà không biến thái.
Ánh mắt nhìn chăm chú của hắn mang đến chút áp lực cho Ngu Hạnh, Ngu Hạnh cười gượng hai tiếng: “Tửu ca, ngươi cũng bị dạy hư rồi à.” “Không có.” Triệu Nhất Tửu quả quyết phủ nhận, lấy ra một chai Cola chưa mở mà mình tiện tay cầm từ trên bàn ăn, lạnh mặt nói, “Uống đi.” Giả vờ là đến đưa Cola, việc bắt cởi quần áo chỉ là thuận tay.
Ngu Hạnh yếu ớt nhận lấy chai Cola, động tác rất nhanh mở nắp uống một hơi, sợ ai đó trong bọn họ lại thay Triệu Mưu nói một câu: “Một kẻ mất tích 1 năm, để lại mớ cục diện rối rắm cho chúng ta xử lý, còn xứng uống Cola sao?” Bọn họ thật sự có thể làm ra chuyện đó.
Tiếng cười của Carlos giống như muỗi kêu ong ong ong, điểm mấu chốt nhất là cũng giống như muỗi, đập không chết.
“Thật quá buồn cười, đội trưởng, ngươi không biết đâu, lúc ngươi yếu thế thật khiến người ta muốn bắt nạt lắm đó, giống kiểu, bình thường gây nghiệp quá nhiều, một phương gặp nạn, tám phương đâm lén?” Ma Thuật Sư có thể nói là kẻ bỏ đá xuống giếng số một, hắn thậm chí còn đưa di động tới trước mặt Ngu Hạnh.
Trong điện thoại là bức ảnh hắn vừa chụp Ngu Hạnh, khoảnh khắc bị Khúc Hàm Thanh trêu chọc, đôi mắt Ngu Hạnh hơi trợn to, người thoáng ngửa ra sau, mặt mày tràn đầy vẻ “Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy”.
Carlos chỉ dám chụp một tấm.
Lúc này đưa điện thoại tới, bề ngoài là để Ngu Hạnh cảm nhận sự xã chết ở cự ly gần, thực tế là cho Ngu Hạnh cơ hội xóa ảnh.
Theo dự đoán của Carlos, cơ hội tốt như vậy, Ngu Hạnh chắc chắn sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xóa bức ảnh đi, hủy diệt chứng cứ, sau đó quay đầu lại khiêu khích hắn.
Hắn đã nghĩ xong cả rồi.
Nhưng Ngu Hạnh lại không làm vậy.
Ngu Hạnh chỉ liếc nhìn bức ảnh, nhẫn nhịn nhắm mắt lại: “Cầm đi.” Đồng tử Carlos chấn động.
Không thể nào, không thể nào, tên này không phải thật sự đã bị kích thích gì đó trong khoảng thời gian màn hình đen của phòng trực tiếp, khiến tinh thần không bình thường rồi chứ!
Ngu Hạnh thông minh như vậy sao có thể không hiểu bậc thang hắn đưa tới, thế mà lại không xóa?!
Hỏng rồi hỏng rồi, đội trưởng hỏng mất rồi, thế giới này sắp toi đời rồi, có bác sĩ nào không, khám giùm cái đầu cho Ngu Hạnh với?
Ngu Hạnh cũng mặc kệ Carlos đang tự suy diễn cái gì trong đầu, hắn gạt điện thoại đi, ngay trước khi Triệu Mưu lại định nói gì đó, liền trực tiếp tuyên bố: “Ta mang về vé vào cửa.” Lời Triệu Mưu định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, vẻ mặt ác liệt kia thu liễm đi một chút, lại há miệng —— Ngu Hạnh: “Hai tấm.” Triệu Mưu trực tiếp ngậm miệng.
Hai giây sau, hắn hỏi với vẻ không thể tin được: “Ngươi nói ngươi mang về cái gì? Vé vào cửa, hai tấm?” Phần thưởng hạng nhất về điểm tích lũy của Nam Thủy trấn là vé vào cửa, mọi người đều biết, mặc dù đại đa số người đều không rõ vé vào cửa rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng đối với những người tham gia Suy Diễn đã tiếp xúc với khái niệm Âm Dương thành mà nói, vé vào cửa là thứ bọn họ đổ xô theo đuổi.
Bởi vì lần này bảng xếp hạng không được công khai, rất nhiều người xem vẫn đang làm loạn trong khu bình luận, tất cả mọi người đều không biết vé vào cửa cuối cùng rơi vào tay ai.
Triệu Mưu cũng không biết kết quả cuối cùng, nhưng hắn nghĩ, khả năng Ngu Hạnh giành được một tấm vé vào cửa trong cuộc tranh đoạt giữa Medusa và Diêm Lý vẫn là khá lớn.
Dù sao đó cũng là Ngu Hạnh mà.
Nhưng mà, hai tấm?
Không nói đến làm sao cướp được, chỉ nói một điểm đơn giản thôi —— trong nhận thức của tất cả những người tham gia Suy Diễn đã tiếp xúc với Âm Dương thành, một phó bản nhiều nhất chỉ sinh ra một tấm vé vào cửa.
Bởi vì đó là vật do Tà Thần ban tặng, mà trong một phạm vi nhỏ, không thể nào đồng thời tồn tại hai phân thân Tà Thần ở cấp độ đủ để ban tặng vé vào cửa.
Tà Thần không bao giờ sống chung hòa bình, nếu thật sự có hai thực thể ở cấp độ đó tồn tại, đã sớm đánh nhau rồi, có khả năng vị trí phó bản cũng sẽ biến thành một mảnh đất chết.
Sao lại có hai tấm vé vào cửa được sản sinh ra trong cùng một phó bản, thậm chí cuối cùng lại cùng về tay một người chứ??
Chuyện Hệ thống cũng là Tà Thần, Triệu Mưu có thể nghĩ ra.
Nhưng hắn đã xem đi xem lại, tua hết những đoạn có thể xem được trong Live stream, hắn có thể suy đoán ra, boss của phó bản này là phân thân của Thiên Kết, đồng thời đối địch với Hệ thống.
Vậy có nghĩa là, trong trận suy diễn này, người tham gia Suy Diễn là phe chủ động tấn công, đi gây phiền phức cho phân thân của Thiên Kết.
Hệ thống không thể đảm bảo phân thân của Thiên Kết sẽ đưa ra vé, cho nên vé vào cửa của phó bản tìm kiếm bí mật Nam Thủy trấn hẳn là do Hệ thống đưa ra.
Vậy thì tấm vé vào cửa còn lại là của ai?
Thật sự là của phân thân Thiên Kết sao?
Triệu Mưu nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời bất ngờ tốt bụng kéo Ngu Hạnh ra khỏi vòng vây.
“Những chuyện khác lát nữa nói sau, đội trưởng, ngươi đi theo ta.” Hắn trực tiếp kéo Ngu Hạnh ra khỏi cửa, đi sang phòng bên cạnh.
Ngu Hạnh thầm cười trong lòng.
Tốt, tốt, tốt.
Lúc không có chuyện gì thì ra cái bộ dạng ma quỷ muốn giày vò hắn, vừa biết hắn mang về hai tấm vé vào cửa liền trực tiếp gọi đội trưởng.
Sau lưng hắn, Triệu Nhất Tửu duỗi tay ra, dường như vô thức muốn giữ hắn lại, sau đó mới nhận ra Triệu Mưu muốn bàn chính sự với hắn.
Hắn nhìn Ngu Hạnh lúc bị lôi đi vẫn còn cầm theo chai Cola kia, vào lúc Ngu Hạnh không nhìn thấy, biểu cảm căng cứng lặng lẽ dịu đi.
Nhìn thấy Live stream phó bản Nam Thủy trấn kết thúc, hắn còn chưa kịp lau khô tóc đã vội đến phòng khách tụ tập cùng mọi người.
Kết quả chờ hồi lâu mà Ngu Hạnh vẫn chưa về.
Những giọt nước trên đầu hắn đều trở nên lạnh như băng, từng chút một thấm vào khăn mặt.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới bỏ khăn mặt xuống, bắt đầu tỉ mỉ lau khô tóc.
Triệu Mưu nói, tắm xong nhất định phải lau khô tóc, nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Mặc dù Triệu Nhất Tửu cảm thấy mình không bao giờ có khả năng bị cảm lạnh.
Nhưng hắn lau tóc rất nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận