Trò Chơi Suy Diễn

Chương 305: Ngôi làng hoang vu

Đây là một căn phòng giản dị, đồ đạc thì cũ kĩ, ngay cả chiếc giường gỗ dưới người Dư Hạnh cũng cứng và không thoải mái chút nào, thật sự không thích hợp với một người đang bị thương.



Cô bé nhỏ người thấp bé, với gương mặt xanh xao và gầy gò, cô bé đang ngồi trên một cái ghế nhỏ. Phía xa hơn một chút có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng, vẻ mặt đầu không tốt, có vẻ như họ vừa mới cãi nhau.



Người đàn ông có dáng người vạm vỡ, người phụ nữ cũng có đôi vai rộng và nhìn rất khỏe khoắn, trông họ như những người làm việc đồng áng lâu năm.



Khi thấy Dư Hạnh tỉnh dậy, vẻ mặt của người đàn ông trở nên dịu lại, cố gắng dùng giọng điệu không làm Dư Hạnh sợ hãi để nói: “Tỉnh rồi à? Cậu cảm thấy thế nào?” “Tôi... Rất đau... Đói quá...” Lúc này trong Dư Hạnh chỉ có hai cảm giác mạnh mẽ nhất là đau đớn và đói bụng, hắn yếu ớt nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ rõ sự khao khát với thức ăn.



“Mẹ xấp nhỏ, bà đi lấy cho cậu ấy một bát cháo đi.” Người đàn ông quay sang nói với người phụ nữ.



Không biết hai người vừa mới cãi nhau về chuyện gì, nhưng dù sao thì sau khi Dư Hạnh tỉnh dậy, họ đều ngầm hiểu mà im lặng, thậm chí còn thể hiện một chút thiện ý với hắn. Người phụ nữ liếc nhìn Dư Hạnh, mỉm cười với hắn rồi quay người đi ra ngoài. Người đàn ông thì đến bên giường của Dư Hạnh, nâng hắn ngồi dậy, trong lúc đó rất cẩn thận tránh những chỗ bị băng bó bằng băng gạc. “Cha, anh ấy bị thương rất nặng...” Cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống đất nhường chỗ cho cha mình, đứng bên cạnh vươn cổ ra xem: “Cũng không cử động gì được.”



Dư Hạnh: Có ai nói không phải đâu.



Người đàn ông vuốt đầu con gái, nhìn Dư Hạnh với vẻ lo lắng: “Có lẽ bây giờ đầu óc cậu còn đang mơ màng, đừng lo, cậu ngã trước cửa nhà tôi, chúng tôi đã đưa cậu vào và băng bó cho cậu.”



Dư Hạnh chớp mắt, nhìn xuống, giờ thì toàn thân hắn, từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt là không bị thương, những chỗ còn lại ít nhiều gì đầu bị quấn băng, trông như một cái xác ướp. “Cảm ơn...” Cổ họng hắn khô khốc, giọng nói khàn khàn khó nghe làm người nghe sợ dây thanh quản của hắn sẽ bị đứt ngay giây tiếp theo. Người đàn ông cầm cốc nước bên cạnh lên: “Cậu uống chút nước trước đã.”



Dư Hạnh chỉ cử động cánh tay cũng thấy đau, nhưng hắn vẫn cố gắng lấy cốc nước, cúi đầu uống hết.



Cảm giác mát lạnh làm dịu cổ họng, Dư Hạnh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, và nhận ra cô gái nhỏ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.



Một lúc sau, cô bé không nhịn được sự tò mò mà hỏi: “Anh ơi, sao anh bị thương thế ạ?”



Sao hắn bị thương ư?



Dư Hạnh ngẩn người một lúc. Hắn nhíu mày nghĩ một lúc lâu: “Anh... Không biết.”



“Bị tấn công bất ngờ à?” Người đàn ông nhìn hắn một lượt: “Tôi thường đi săn trên núi, thấy không ít thú hoang, nhìn vào vết thương của cậu thì biết ngay là do cố tình gây ra. Ưm... Có phải cậu bị bắt cóc và bán vào hẻm núi, rồi tự mình trốn ra không?”



Dư Hạnh mở to mắt ngạc nhiên. Một người đàn ông như hắn, bình thường ai lại nghĩ ngay đến việc bị bắt cóc? “Nhìn anh đẹp như vậy mà, mẹ em nói, có những gia đình giàu có không bình thường cũng sẽ mua những thanh niên xinh đẹp như anh về.” Cô gái nhỏ nhanh nhảu nói, người đàn ông không kịp ngăn cản, chỉ biết cười gượng vài tiếng.



“Đừng để ý nhé.”



“Không sao.” Dư Hạnh lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang. Bởi vì hắn nhận ra mình không nhớ mình trông như thế nào nữa...



Không, không chỉ là vẻ ngoài Người đàn ông ngồi xuống cái ghế nhỏ, nhìn có vẻ thấp hơn một chút, nhìn càng không có cảm giác uy hiếp. Cô bé đứng cạnh người đàn ông, nắm lẫy vạt áo của ông, ngoan ngoãn và nghe lời. Người đàn ông lại hỏi: “Này, cậu trai, tôi là ông Trương, đầy là con gái tôi, Mạch Mạch, còn cậu tên gì vậy?” “Tôi không nhớ được.” Dư Hạnh nói.



“Cái gì?“ Ông Trương ngẩn ra trong chốc lát.



“Tôi... Tôi không nhớ được gì cả.” Dư Hạnh siết chặt cái cốc trong tay, vô vọng cúi đầu. Ngoại hình, tên gọi, quá khứ, hắn từ đâu đến, tại sao bị thương, hắn hoàn toàn không nhớ gì cả.



“Sao cậu lại mất trí nhớ được? Có bị thương ở đầu không? Chắc là do tóc dài quá làm tôi không nhìn thấy chăng.” Ông Trương cố gắng gạt tóc Dư Hạnh ra để kiểm tra, nhưng có vẻ Dư Hạnh hơi lo lắng nên đã lảng tránh một chút. Thực ra, trong mắt người khác, hắn dường như không hề động đậy.



Tuy nhiên, ngay lập tức Dư Hạnh nhận ra “tóc dài quá” không phải là một cách nói phóng đại, mà là tóc của hắn thực sự rất dài. Ông Trương nhấc một lọn tóc lên, ước chừng có thể chạm đến thắt lưng.



“Cháo đến rồi đây.” Đúng lúc, người phụ nữ bưng bát cháo vào và thấy cảnh này: “Làm sao vậy?”



“Mẹ ơi, anh trai bị mất trí nhớ rồi!” Mạch Mạch nhanh nhẹn chạy tới, trong khi Dư Hạnh bị mùi cháo hấp dẫn đến không thể rời mắt.



“Uống đi.” Người phụ nữ đưa bát cháo cho hắn, rồi quay đầu hỏi ông Trương: “Sao lại mất trí nhớ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận