Trò Chơi Suy Diễn

Chương 336: Cô ta chết cũng chỉ có một người đau khổ (1)

Dư Hạnh tiến lên nhặt cây rìu ông Trương vẫn hay dùng, dùng chính cây rìu đó chém những người đàn ông lúc nãy cầm gậy thành hai nửa.



Trên người hắn tỏa ra một luồng khí đen, hơi thở chết chóc lạnh lẽo bao phủ toàn bộ ngôi làng nhỏ, Dư Hạnh dùng thân thể thời kỳ hoàng kim của mình, xuyên qua từng ngôi nhà, để những người này trong giầy phút trước khi chết cảm nhận hết mọi sự sợ hãi tra tấn, sau đó tắt thở trên lưỡi rìu.



Ngôi làng nhỏ này chưa đầy ba mươi giây đã biến thành địa ngục nhần gian, Dư Hạnh khi ấy nhìn thấy một màn này, khóe miệng chậm rãi hiện ra một nụ cười bệnh hoạn.



“Vừa vặn, những người này, chỉ xứng ở trong địa ngục kêu khóc.”



Dư Hạnh hoảng hốt, nửa ngày mới thoát ra khỏi trí nhớ.



Hắn lắc đầu, muốn vứt bỏ cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong lồng ngực.



"Lúc trước, khi đi săn không biết Mạch Mạch và vợ ông Trương bị giết, đi săn về lại không thể cứu được ông Trương... Cho dù mày đã khiến cả làng chôn cùng họ thì cũng có ích lợi gì đâu, thật phế vật.” Tự mắng mình một câu, hắn ngẩng đầu lên. Hửm?



Cảnh vật trước mắt lại không giống lúc nãy, trên mặt đất không còn thi thể của vợ ông Trương, cũng không có dấu chân của đám người Lý Phú Quý để lại, Dư Hạnh rất quen thuộc với cảnh trước mắt, là khu rừng giữa ngôi làng bà cốt ở và hồ nước.



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn rơi vào hồi ức, vị trí của hắn lại lặng lẽ thay đổi. "Chờ đã, mình lại chuyển sang dòng thời gian khác rồi sao?" Trước đây dù sao cũng phải ngủ một giấc mới chuyển, không giống như bây giờ, hắn chỉ đứng im cũng đã chuyển qua dòng thời gian khác.



Có lẽ vì hắn đã nhớ lại một phần trí nhớ, cho nên không cần trải qua những việc đó một lần nữa, có thể chuyển luôn sang dòng thời gian khác.



Nghĩ như thế, Dư Hạnh cúi xuống quan sát người mình. Băng trên người hắn không biết đã biến mất từ lúc nào, lớp da dưới quần áo mịn màng như lúc ban đầu, như thể những vết thương đáng sợ kia chưa từng tồn tại.



"Tôi về rồi, Thích Duy, để cậu phải chờ rồi!" Giọng nói của bà cốt vang lên phía sau hắn, Dư Hạnh quay lại, bà cốt đã đổi sang một chiếc váy khác đang cầm một cái bát đi về phía hắn.



Kỳ thực, Dư Hạnh đã nắm rõ quy luật xuất hiện của những dòng thời gian này.



Hai ngôi làng, ngôi làng nhỏ nhà ông Trương, dòng thời gian bị xáo trộn nhưng hoàn toàn tuân theo những chuyện đã xảy ra. Cho dù hắn ở dòng thời gian đó có hành động khác với dòng thời gian gốc, lần sau khi đến dòng thời gian khác, mọi chuyện vẫn không hề thay đổi.



Ví dụ như, thực tế khi rời khỏi căn cứ thí nghiệm hắn không bị mất trí nhớ. Nhưng trong dòng thời gian giả tưởng, bởi vì mất trí nhớ, hắn không nói cho ông Trương tên thật của mình. Sau này, một lần nữa đến ngôi làng nhỏ ở dòng thời gian khác, gia đình ông Trương vẫn biết tên thật của hắn, đó là bởi vì trong dòng thời gian gốc chính miệng hắn đã nói cho gia đình ông Trương.



Mà ngôi làng lớn nơi bà cốt ở, dòng thời gian luôn hướng về phía trước, những sự việc trong tương lai sẽ biến hóa tùy theo những quyết định hắn lựa chọn bây giờ.



Trong dòng thời gian gốc, Dư Hạnh vẫn luôn ở trong ngôi làng nhỏ, thấy ông Trương bị giết, hắn tàn sát thôn, sau đó vì tìm Mạch Mạch mới đến ngôi làng lớn.



Mà hiện tại, hắn trong tình huống không nhớ gì đi vào ngôi làng lớn, còn bị bà cốt thuyết phục ở lại, mỗi một lần dòng thời gian chuyển biến đầu lấy quyết định trước đó của hắn làm tiền đề.



Ví dụ như lúc này bà cốt đã cầm cái bát đến trước mặt hắn.



"Thích Duy, cậu đã đồng ý với tôi, uống hết bát máu này, trở thành tín đồ của thần tiên, Vĩnh viễn ở cạnh tôi.” Cô ta đặt bát vào tay Dư Hạnh, Dư Hạnh cúi xuống nhìn, chỉ thấy máu trong bát đậm đặc, và hình ảnh phản chiếu gương mặt thể hiện rõ tâm trạng không tốt của hắn.



Dư Hạnh bình tĩnh nhận lấy bát máu, trong lòng nhẩm tính thời gian.



Nói ra được những lời "vĩnh viễn ở bên nhau", cho thấy giai đoạn này đã là sau khi hắn cõng bà cốt về làng, bà cốt có ý muốn thân thiết với hắn, sau đó "lừa" tấm chân tình của hắn, lấy cớ vĩnh viễn ở bên nhau để hắn uống bát máu này.



Máu đến từ đâu tạm thời chưa nói tới, tóm lại hành động này giống với suy đoán trước đây của Dư Hạnh, quỷ nước Thích Duy muốn chiếm lấy thân xác hắn quả nhiên phải thông qua vật trung gian.



Nếu hắn đoán không sai, sau khi hắn uống bát máu này, hắn sẽ lập khế ước tự nguyện hiến tế thân thể, sau đó bị quỷ Thích Duy cướp xác, anh ta mới có thể vĩnh viễn ở bên bà cốt.



Nếu xét dưới một góc nhìn khác, quả thật từng câu từng chữ của bà cốt đều là lời chân thành.



Mà chống lại khế ước là việc cực kì khó. Mặc dù thân thể của Dư Hạnh đặc biệt, hắn cũng không thể làm được việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận