Trò Chơi Suy Diễn

Chương 790: Thử vai (2)

Cổng thành cổ rất cao, hướng ra sông Thanh Dịch, còn bức tường thành thì mang đậm dấu ấn thời gian. Mỗi ngày có rất nhiều người ra vào thành cổ để dạo chơi.



Dư Hạnh cũng vào tham quan một lúc, hắn nhận thấy so với các di tích cổ, các cửa hàng thương mại bên trong vẫn chiếm số lượng lớn hơn. Có đủ loại hàng hóa được bày bán, từ quần áo, thực phẩm, đến quà lưu niệm... Mặc dù các cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ điển, nhưng một số logo hiện đại lại khiến người ta cảm thấy lạc lõng. Những khu vực tập trung nhiều cửa hàng có thể được xem như một phố thương mại phong cách cổ xưa.



Những công trình thực sự có giá trị lịch sử được phát triển chậm hơn, vì cần phải bảo vệ cẩn thận. Có một số tòa nhà nguy hiểm không thể khai thác được, nên chúng đã bị niêm phong và dán cảnh báo.



Nhiều công ty quản lý diễn viên không hiểu tại sao Hướng Hiếu Quần lại chọn một nơi đông người và hỗn loạn như vậy làm địa điểm thử vai. Tuy nhiên, vì danh tiếng và chất lượng phim của ông ta, họ buộc phải phối hợp, đến đúng giờ tại địa điểm thử vai được chỉ định, một ngôi trường đã bị bỏ hoang từ lâu.



Khu vực xung quanh trường hầu như không có ai lui tới, vì đó chỉ là một cái vỏ trống rỗng, thậm chí đến bàn ghế cũng gần như không còn, trống trải và chẳng có gì đẹp đẽ hay thú vị. Do đó, khách du lịch thường bỏ qua con đường dẫn đến trường. Khi Dư Hạnh đến nơi, trường học đã được rào lại, từ một nơi không ai ngó ngàng đã bị buộc trở thành một nơi bị bỏ hoang.



Nhìn qua một lượt, Dư Hạnh cũng hiểu tại sao buổi thử vai lại được tổ chức ở đây. Trong kịch bản mà hắn viết có một đoạn nói về tòa nhà cũ của trường học, và mô tả trong đó giống hệt với ngôi trường bỏ hoang này, một dãy nhà xây khá thấp nằm liền kề nhau. Có lẽ Hướng Hiếu Quần muốn kiểm tra hiệu ứng tổng thể của màn trình diễn.



Khoan đã… Cũng không hẳn là không có ai chú ý, hôm nay là một ngoại lệ. Nhiều du khách nghe nói có ngôi sao đến đây đã đứng xung quanh để xem náo nhiệt, thậm chí còn có những tay phóng viên săn ảnh chuyên nghiệp đang rình rập để chụp hình.



Điều này khiến các diễn viên đến thử vai gặp không ít khó khăn. Đường phố ở đây hẹp, xe không vào được, nên họ đều phải che kín người, lặng lẽ đến gần các nhân viên đứng gác cùng với quản lý hoặc trợ lý đi cùng, rồi nhanh chóng chạy vào trong, để lại những tiếng reo hò và phỏng đoán từ đám đông.



Dư Hạnh cũng tương tự. Mặc dù gương mặt hắn hoàn toàn xa lạ với người khác, nhưng người dân ở đây vốn không biết nhiều ngôi sao, đám đông vây xem không quan tâm hắn là ai, chỉ cần thấy người trông đẹp mắt đã cho rằng đó là một ngôi sao, rồi lập tức gây nên một phen náo loạn.



Hắn mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng quen thuộc, đeo khẩu trang và đội mũ, lặng lẽ bước vào khu vực bị phong tỏa. Sau khi kéo khẩu trang xuống và chào hỏi nhân viên gác cổng, hắn đi lướt qua và vào bên trong tòa nhà của trường.



Trên hành lang tầng hai, có cả một hàng người đang ngồi chờ để thử vai. Từ bậc thang dưới cùng, Dư Hạnh đã có thể nhìn thấy những đỉnh đầu phía trên. Hắn đi lên, nhận số thứ tự của mình từ tay một cô gái có đeo thẻ công tác.



Buổi thử vai diễn ra trong một lớp học trống, Dư Hạnh đã tìm hiểu trước đó, buổi thử vai do Hướng Hiếu Quần, biên kịch và đại diện nhà đầu tư đánh giá. Bên ngoài lớp học trống có đặt một hàng ghế nhựa tạm thời để các diễn viên ngồi chờ. Sự xuất hiện của hắn không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, bởi vì hắn đeo khẩu trang và không có trợ lý đi cùng. Mấy diễn viên phía trước thấy hắn không có ai đi cùng, chỉ nghĩ hắn là tân binh của một công ty nhỏ, nên cũng chẳng để tâm lắm.



Dư Hạnh đã để lại Đường đao của mình ở khách sạn, lần này, hắn chỉ mang theo một chiếc ba lô. Sau khi ngồi xuống, hắn lấy ra kịch bản đã được in sẵn từ trong ba lô, đây là bản tóm tắt về tính cách nhân vật mà hắn nhận được sau khi đăng ký thử vai cho vai sát thủ, kèm theo hai đoạn trích không thể tiết lộ toàn bộ diễn biến của kịch bản.



Mỗi nhân vật sẽ có các đoạn thử vai khác nhau, nhưng những người thử vai cùng một nhân vật sẽ nhận được kịch bản giống nhau. Cạnh tranh rất rõ ràng, ai diễn tốt hơn và phù hợp với vai diễn hơn sẽ được chọn.



Ngồi bên phải Dư Hạnh là một chàng trai trẻ cũng không có trợ lý đi cùng. Chàng trai này đeo khẩu trang, tóc uốn xoăn rõ ràng đã được tạo kiểu trước. Khi cậu ta tình cờ liếc qua, thấy Dư Hạnh cầm kịch bản của vai sát thủ, thế là không kiềm chế được mà bắt chuyện: "Chào cậu, cậu cũng muốn thử vai Nhậm Tân à?"



Nhậm Tân chính là nhân vật trong kịch bản, một kẻ sát nhân điên cuồng với tâm lý đen tối và thủ đoạn kinh hoàng. Nghe câu nói này, rõ ràng mục tiêu của chàng trai trẻ cũng là vai diễn này.



Dư Hạnh mỉm cười, đôi mắt lộ ra ngoài đầy vẻ thân thiện: “Đúng vậy, tôi chỉ đến thử xem sao.”



Chàng trai nọ không có ý định tự giới thiệu, nhưng khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu ta lẩm bẩm: “Ha ha, khí chất của cậu có vẻ không hợp với Nhậm Tân lắm, có lẽ vai nam phụ thứ ba, vai học sinh sẽ hợp với cậu hơn đấy.”



Dư Hạnh không để ý đến lời nói của cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận