Trò Chơi Suy Diễn

Chương 654: Mộng Yểm (13) - Chói mắt (2)

Hoặc là nói, trong giấc mơ của cô ấy xuất hiện yếu tố không có lợi cho hắn? Hắn chỉ là một đồng nghiệp tốt bụng không biết gì thôi mà.



Triệu Nho Nho ở bên cạnh hô lên một tiếng: "A, tôi xem lại lịch sử trò chuyện của tôi, trong đây có tin nhắn tôi an ủi cô ấy: [Bà nội nhất định sẽ phù hộ cho cậu, về nhà đừng suy nghĩ quá nhiều, thả lỏng tâm trạng đi.] Xem ra tôi và cô ấy thực sự đã đến nghĩa trang.”



Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “May quá, chỉ cần cô ấy không xảy ra chuyện, thế nào cũng được.”



Chu Tuyết không xảy ra chuyện gì, đối với các suy diễn giả mà nói chính là tin tức tốt nhất.



Dư Hạnh không quan tâm đến sự thay đổi tâm trạng của Triệu Nho Nho. Hắn xem lại tin nhắn của Chu Tuyết một lần nữa, tầm mắt dừng lại ở hai từ “thích ngâm nga giai điệu" và "phe chính nghĩa”.



Không nghi ngờ gì nữa, giấc mơ tối qua đã khiến Chu Tuyết nảy ra ý tưởng về một nhân vật mới, thậm chí còn thay đổi hoàn toàn thái độ đối với Quỷ Tân Lang, trong tình huống kịch bản cho phép sẽ biến hắn ta thành nhân vật tốt.



Tại sao lại vậy? Có phải trong giấc mơ đêm qua cô ấy nhìn thấy rất nhiều hình ảnh trái ngược với suy nghĩ của mình?



Trước đó Dư Hạnh đã đoán được, Triệu Nhất Tửu hẳn là sẽ đóng vai một nhân vật tồn tại trong mơ để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Chu Tuyết.



Nếu như vậy... Xem ra Triệu Nhất Tửu đã đóng vai Quỷ Tân Lang.



Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ Chu Tuyết gửi cho hắn những thứ này có ý gì, hắn cho rằng đây chính là gợi ý mà hệ thống suy diễn cung cấp cho suy diễn giả ở giai đoạn này.



Nếu biết trước danh tính của đồng đội, có thể chủ động trong bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra sau đó.



Bởi vì cho tới bây giờ, ba thành viên được chia thành hai bên, rất khó để gặp gỡ.



Về phần "nhân vật mới"... Việc có nhân vật không được nhắc đến trong giai đoạn đầu ở âm trạch hắn đã lường trước. Bây giờ hắn vẫn rất muốn biết người phụ nữ trong âm trạch giữ vai trò gì trong toàn bộ sự việc.



Điều khiến hắn bận tâm chính là ba từ kẻ điên, giết người, thích ngâm nga. Tất cả đều phù hợp với Linh Nhân. Chỉ nghe mô tả thôi, Dư Hạnh đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nhân vật này.



Đó chắc chắn là Linh Nhân, không phải ai khác.



Sau bao nhiêu năm, Dư Hạnh mới đến gần manh mối về Linh Nhân như vậy! Trong lúc hưng phấn, trong đầu hắn bất chợt hiện ra một đoạn ký ức gần như hoàn chỉnh.







Năm đó, khu vườn của căn biệt thự thường bị một người đàn ông mảnh khảnh chiếm dụng vào sáng sớm. Người đàn ông đứng luyện giọng ở trung tâm khu vườn, mỗi thanh âm phát ra đều mang theo chất hí kịch mạnh mẽ.



Rồi khi Dư Hạnh bị đánh thức, mơ màng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, người đàn ông ấy sẽ quay đầu lại, nở một nụ cười thanh tao và lịch sự, nhưng lại mang theo một chút mê hoặc chết người. Trên người anh ta toát ta khí chất trầm ổn, giống như một vị trưởng bối, nhưng lại dùng ánh mắt như cùng tuổi với Dư Hạnh để nhìn hắn qua cửa sổ.



Thời gian đó, Dư Hạnh ngày nào cũng tỉnh dậy lúc Linh Nhân luyện giọng. Ban đầu hắn không thích, nhưng lúc ông cụ Dư nghe hắn phàn nàn chỉ nói đùa: "Thế không phải rất tốt sao! Chữa được thói quen ngủ nướng của con, tránh cho con ngày nào cũng dậy muộn."



Sự yêu thích rõ ràng của ông chủ khiến Linh Nhân càng tự do hơn trong nhà họ Dư. Dư Hạnh rất tò mò tại sao cha mình lại dung túng cho một người hát kịch như vậy, chỉ vì thích nghe hát sao?



Mỗi ngày đều nghe thấy tiếng ngâm nga, dần dần, thỉnh thoảng Dư Hạnh cũng sẽ vô thức ngâm nga vài câu khi vẽ tranh, và khi nhận ra, hắn rất kinh ngạc.



Một ngày nọ, Dư Hạnh ở trong phòng vẽ của mình, đang pha màu cho bảng màu, Linh Nhân tình cờ đi ngang qua, ngâm nga một giai điệu rất cao, nếu chỉ nghe giọng thì sẽ không thể phân biệt được anh ta là đàn ông hay phụ nữ.



Lúc đó, chẳng biết lấy hứng thú từ đâu, Dư Hạnh đặt bút xuống và gọi Linh Nhân lại: "Xin chờ một chút, ngài Linh Nhân.”



Linh Nhân quay đầu lại, đôi mắt hơi cụp xuống, nhưng với nụ cười luôn hiện hữu trên môi, anh ta không hề yếu đuối, mà ngược lại rất chính trực, thong dong mà không kiêu ngạo.



Anh ta dường như biết Dư Hạnh muốn nói gì. Trước khi Dư Hạnh kịp mở lời, anh ta đã chủ động hỏi: "Cậu chủ muốn học hát kịch với tôi sao?"



Dư Hạnh ngạc nhiên vì anh ta biết hắn định nói gì, do dự một chút sau, sau đó hơi gật đầu: "Có chút hứng thú.”



Linh Nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, thở dài: "Ngành nghề thấp kém như thế này, sao có thể sánh với cậu chủ? Tốt nhất là..."



"Thấp kém gì mà thấp kém!" Dư Hạnh ngắt lời anh ta, rất nghiêm túc: "Anh một không trộm hai không cướp, cũng không giết người phóng hỏa, nghề nghiệp đàng hoàng có gì phải xấu hổ? Câu “Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao” (*) đã bị loại bỏ từ lâu rồi, mọi người đều bình đẳng.”



(*) Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao: Mọi việc đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao thượng.



Bên ngoài, một con chim vàng anh đậu lại trên cành cây sát cửa sổ. Âm thanh ngọt ngào du dương vang lên trong sắc xanh của cây cối, sức sống căng tràn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận