Trò Chơi Suy Diễn

Chương 84: Tại thế giới mới tỉnh lại

Oanh...
Huyết văn trận bao phủ tổ ba người đang đào vong, hình thành một đạo huyết quang bình chướng. Bình chướng chạy ở phía trước, màu trắng ô uế đuổi theo ở phía sau.
Những nơi đi qua có thể gọi là đất rung núi chuyển, lòng sông nát vụn từng tấc. Rất nhiều vật cũ không biết từ niên đại nào rơi xuống nước cũng bị lật lên từ trong bùn, những vật cứng rắn sắc bén giống như bị bàn tay vô hình điều khiển, liên tiếp đánh tới hướng ba người Ngu Hạnh.
Nếu nói trận pháp còn có thể ngăn cản một chút năng lượng tà ma, thì đối với loại vật phẩm không bám theo bất kỳ quỷ khí nào này lại không có tác dụng ngăn cản.
Dù sao đây cũng là sân nhà của sông túy, tà ma chỉ còn thiếu chút nữa là thành hình này luôn có đủ loại biện pháp ngăn cản bước chân của bọn hắn.
Ba người tránh trái tránh phải, Hải Yêu vừa chạy nhanh vừa chú ý hoàn cảnh xung quanh. Bởi vì lòng sông sụp đổ, địa hình nơi này đều sinh ra biến hóa cực lớn, bọn họ lại vừa mới thoát ra khỏi vòng xoáy vòi rồng, nên nhất thời không tìm thấy vị trí của thuyền thuyền.
Nàng hơi do dự một chút, Ngu Hạnh liền đuổi lên phía trước nàng, dắt lấy nàng và Lạc Yến rồi cắm đầu bơi về một hướng.
Nếu như có thể nói chuyện, điều Hải Yêu muốn hỏi nhất lúc này chính là —— hỗn loạn như vậy, ngươi làm thế nào mà biết đường?
Đúng là một quái vật!
Trong lòng thầm phỉ nhổ thì phỉ nhổ, nàng bây giờ cũng thực sự cần một cách dời đi sự chú ý để xem nhẹ nỗi đau trên người.
Ngay sau đó nàng liền tập trung tinh thần lại, cố gắng nhìn lên mặt nước.
Vị trí thuyền thuyền sẽ chiếu xuống mặt nước một vùng bóng tối, đáng tiếc hiện tại toàn bộ Giang Đô bị khuấy động đến mức ô uế không chịu nổi, sắc trời bên ngoài cũng âm u không ánh sáng, thực sự khó mà phân biệt.
Không chỉ vậy, trên mặt sông còn có rất nhiều khối màu không rõ là gì...
Chờ chút... Đó là, quỷ nước!
Bởi vì trước đó nàng vẫn là "tân nương" của sông túy nên quỷ nước không công kích nàng, cho nên Hải Yêu đã không để những thứ này vào mắt.
Nhưng lần này sau khi lao ra khỏi vòi rồng nước, nàng đã mất đi ưu thế của tân nương, theo lý thuyết cũng sẽ bị quỷ nước đặt vào phạm vi công kích. Nhưng kỳ lạ là, những quỷ nước này vậy mà còn an phận hơn so với lúc bọn hắn đến, thậm chí tất cả đều nổi lên mặt nước, không có một con nào xuống cản trở.
Không chỉ vậy, nàng căn bản không cảm ứng được ác ý truyền đến từ trên người quỷ nước, cũng vì thế mà đã xem nhẹ bọn chúng.
Do có dòng khí lưu cản trở trong nước, bọn họ bơi rất tốn sức.
Lạc Yến lại một lần nữa rơi vào trạng thái thần trí hoảng hốt —— lần này không phải vì ngạt thở do ngâm nước, mà là vì hắn đã dùng quá nhiều phù chú lúc ở dưới đáy vực sâu. Vỏ bọc thiếu gia nhà thương hộ này vốn không tu luyện qua, suốt đường đi vừa phụ trợ lại vừa bảo hộ, mặc dù cảm giác tồn tại của hắn tương đối thấp, nhưng cống hiến thực sự không ít.
Nếu không có hắn, Ngu Hạnh rất khó có thể dễ dàng lấy được bất động như núi chú khi đối mặt với tượng thần ô uế như vậy.
Thế nên bây giờ đầu óc hắn bắt đầu trở nên mơ màng nghiêm trọng.
Trong cơn mơ màng, hắn vậy mà thấy từng sợi ánh trăng chiếu xuyên qua mặt nước xuống, giống hệt như trong mộng của hắn.
Mà những thi thể không cam lòng bị chôn dưới lòng đất hắn thấy trong mơ, giờ lại biến thành đám quỷ nước đang lềnh bềnh trên mặt nước hiện tại, tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ tương tự.
Chỉ là vị trí đã đảo ngược, bọn chúng từ những người phản kháng kịch liệt, biến thành những quái vật nối giáo cho giặc.
Thực ra vẫn còn chỗ để thương lượng mà, phải không?
Trong mộng Lạc Yến đã có thể cảm nhận được khát vọng sống mãnh liệt ẩn chứa trong oán khí của bọn chúng. Chính vì không cam lòng chết đi, những thi thể rơi xuống nước mới liều mạng bơi ngược lên trên như thế, cứ như thể chỉ cần có thể đột phá mặt sông, bọn họ liền có thể trở lại lúc còn sống, ở cùng người thân và con cái trong nhà, giả vờ rằng mình chỉ là một du khách bên bờ sông.
Lạc gia am hiểu bắt quỷ vẽ bùa, cũng am hiểu cảm ứng cảm xúc của quỷ vật, Lạc Yến lại càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó.
Rõ ràng cách lớp lớp nước đen ngòm, rõ ràng không có một tia sáng nào, nhưng Lạc Yến lại đối mặt được với ánh mắt của vô số quỷ nước phía trên.
Hắn "nhìn" thấy đám quỷ nước đồng loạt cúi đầu nhìn hắn, hay đúng hơn là nhìn bọn họ đang đào vong.
Một con quỷ nước trong đó vươn tay, dùng ngón tay sưng vù của mình chỉ về một hướng.
Ngay sau đó, hết con quỷ nước này đến con quỷ nước khác làm động tác tương tự.
Cơn phẫn nộ trong lòng bọn chúng dường như đã tạm thời tiêu tan theo sự vỡ vụn của tượng thần dưới đáy vực sâu, tất cả quỷ nước đều duỗi ra một cánh tay, chỉ về một vị trí hết sức rõ ràng.
Lạc Yến hoa mắt, cảnh tượng vừa rồi vỡ vụn như ảo giác, hắn đưa tay kéo lọn tóc đuôi ngựa tán loạn của Ngu Hạnh, dùng động tác báo cho hắn biết: "Ở đó!"
Ngu Hạnh, người chỉ có thể nhìn ra phương hướng đại khái chứ không thể tìm chính xác thuyền thuyền, lập tức thuận theo chỉ dẫn của hắn mà bơi qua đó.
Đã rất gần rồi, chỉ cần bọn hắn có thể trở lại trên thuyền —— Tất cả chuyện này, nên kết thúc rồi!
Ầm ầm ——
Bỗng nhiên, một tiếng vang nặng nề truyền đến từ đáy sông.
Đó dường như là âm thanh của thứ gì đó đang liên tục ma sát qua bùn đất, kèm theo tiếng leng keng loảng xoảng của xích sắt.
Khi âm thanh truyền đến tai Ngu Hạnh thì đã là cường độ âm thanh bị dòng nước phân tán đi, có thể tưởng tượng được, phía dưới rốt cuộc có vật khổng lồ đến mức nào đang di chuyển.
Tiếng vang còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.
Dường như là... một loại vật thể khổng lồ có thực thể nào đó, đang lao nhanh lên từ trong vực sâu, thẳng tắp xông về phía bọn họ!
Rầm rầm...
Tiếng xiềng xích vang lên càng ngày càng rõ ràng.
Bọn hắn vừa mới chịu đựng công kích của xích sắt bên trong miếu thờ, nên cũng không lạ lẫm gì với thứ này, điểm khác biệt nằm ở chỗ, nếu như so sánh động tĩnh của đám xiềng xích ban đầu với một con rắn nhỏ, thì thứ bọn hắn nghe thấy bây giờ chính là một con mãng xà khổng lồ!
Một cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng.
Không chỉ Ngu Hạnh nghe thấy, Hải Yêu và Lạc Yến cũng nghe thấy, bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn về phía nơi bọn họ vừa mới lao ra.
Màu trắng ô uế bốc lên tại lối vào hố sâu của vực sâu, ngay tại trong đó, một điểm đen nhỏ đang nhanh chóng phóng đại.
Điểm đen kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi tiến vào phạm vi tầm nhìn, bọn họ mới nhận ra, đó là cả một khối bàng đại thiết liên đang không ngừng tiếp cận bọn họ!
Những mảnh xích sắt nhìn thấy bên trong miếu thờ quấn lấy nhau, mười mấy sợi xích sắt rỉ sét quấn quanh như rắn, đã không phân biệt được sợi nào với sợi nào.
Trên những sợi xích màu sẫm còn bao phủ một lớp vật chất màu trắng dính nhớp, khiến dây xích bị xâm nhiễm đến phai màu, lộ ra một màu trắng bệch tử khí buồn nôn.
Bọn chúng kết hợp thành một khối, những đầu nhọn cũng xoắn xuýt, hàn chết lại với nhau, chỉ để lại phần gai nhọn sắc bén nhất ở đỉnh.
Khối xích sắt bị dị hóa này đã không thể đo được chiều dài, nó mang theo cảm giác áp bức và lực xung kích lớn hơn vô số lần so với trước đó, đâm về phía bọn họ!
Ngu Hạnh sắc mặt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để chống đỡ được đòn công kích này. Tốc độ của nó cực nhanh, dựa vào việc kéo giãn khoảng cách là không thể, từ lúc âm thanh xuất hiện đến lúc mắt thường nhìn thấy chỉ có mấy giây ngắn ngủi mà thôi.
Chỉ có thể dùng sức mạnh nguyền rủa để chống đỡ thôi sao?
Mặc dù hắn hiện tại đã lấy lại được một chút năng lực, nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định mới có thể dùng ra sức mạnh nguyền rủa đủ để hủy diệt con quái vật khổng lồ này.
Nhưng hiện thực không cho phép hắn do dự, ngay lúc hai mắt Ngu Hạnh ẩn hiện vầng sáng màu xanh u tối...
Tiếng *tõm* xuống nước vang lên ở cách đó không xa.
Theo lý thuyết, trong tình huống hỗn loạn như thế này, tiếng rơi xuống nước nho nhỏ đó đáng lẽ sẽ không bị bất kỳ ai chú ý tới mới phải.
Nhưng sự thật là, phảng phất như có một loại trực giác nào đó dẫn đường, ngay khoảnh khắc tiếng rơi xuống nước truyền đến, cả ba người dưới nước đều lập tức nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Chỗ đó quả thực không xa, nếu không có con quái vật khổng lồ đang lao tới chỗ bọn họ, có lẽ chỉ cần khoảng 10 giây nữa là bọn họ có thể bơi tới.
Nhưng khối xích sắt khổng lồ sẽ đuổi kịp bọn hắn trong khoảng bảy tám giây nữa.
Nếu như nơi đó chính là vị trí của thuyền thuyền, e rằng mũi gai nhọn khổng lồ trên đỉnh khối xích sắt sẽ đâm xuyên cả đáy thuyền!
Một bóng người rơi xuống nước trong tình huống khó khăn như vậy, sau đó không ngừng bơi về phía bọn họ ngay lập tức.
Bọn hắn và bóng người kia lao về phía nhau với tốc độ gấp đôi, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngu Hạnh, Hải Yêu và Lạc Yến giao hội rồi lướt qua bóng người đang lao tới đón, khối xiềng xích khổng lồ cũng lập tức ập đến!
"Tửu ca!"
Ngu Hạnh nhìn rõ người tới là ai, hắn muốn gọi Triệu Nhất Tửu lại, nhưng dưới nước không thể phát ra tiếng, chỉ có thể gào thét trong lòng.
Triệu Nhất Tửu đón đỡ đòn công kích, thay thế bọn họ, chặn ngay trước khối xích sắt.
Mắt tất cả mọi người đều trợn to trong nháy mắt.
Ngay trước cái chớp mắt mũi gai nhọn to bằng cả người Triệu Nhất Tửu sắp đâm xuyên qua hắn, Triệu Nhất Tửu xòe bàn tay, để lộ vật giữ trong lòng bàn tay.
Một mặt gương đồng nhỏ.
Gương đồng được Triệu Nhất Tửu xoay lại, mặt có thể soi hình người đối diện với mũi nhọn. Khí tức máu tanh loé lên rồi biến mất trên gương đồng, sau đó, gương đồng đột ngột biến lớn —— 【 Chiếu Tâm Kính: Đạo cụ dùng một lần, sử dụng có thể phản xạ hoàn toàn một đòn công kích bất kỳ, sau khi sử dụng sẽ báo hỏng. 】
Lời miêu tả đạo cụ ngắn gọn lại là sự hỗ trợ mạnh mẽ nhất. Trong chớp mắt, đỉnh của mũi nhọn đã chạm vào mặt gương đồng.
*Keng* một tiếng.
Mọi thứ trong nước dường như đều dừng lại.
Giờ khắc này, chỉ có mặt dây chuyền xương thú trước ngực Triệu Nhất Tửu phát ra một tiếng va chạm trong trẻo.
Một giây sau, trời đất đảo lộn.
Va chạm không khác gì kiến càng lay cây, bọ ngựa đấu xe, toàn bộ cường độ của khối bàng đại thiết liên lao thẳng từ đáy vực sâu lên đều bị trả ngược lại.
Trong tiếng nổ vang đáng sợ, khối xích sắt bắt đầu sụp đổ từng khúc từ phần mũi nhọn. Những mảnh vỡ xích sắt bắn ra tứ tán có uy lực không khác gì đạn pháo, nện vào lòng sông, nện vào vách chắn dòng sông, nện cho những vật tạp trong sông hóa thành bột mịn, nện đến mặt sông rung chuyển, đám quỷ nước được trải nghiệm miễn phí một phen sóng thần.
Ở khoảng cách gần như vậy, đám người Ngu Hạnh lờ mờ nghe thấy tiếng thét từ trong thuyền thuyền trên sông truyền đến, sau đó lại có hai cỗ thi thể bị ném ra.
Thi thể rơi vào trong nước, trong nháy mắt liền hòa tan thành oán khí ngưng tụ thành thực chất, bị nước sông hấp thu. Hệ thống nhắc nhở số thi thể còn lại chỉ còn năm cỗ.
""
Thôi được rồi, cũng không quan trọng, chỉ cần đảm bảo sông Nghiệp không hấp thu được tất cả thi thể, kết cục cũng sẽ không có gì khác biệt.
Quỷ Tửu tiện tay ném đi chiếc gương đồng đã báo hỏng, quay lại liếc Ngu Hạnh một cái đầy khiêu khích, ánh mắt như đang nói —— ngươi tưởng ta xuống đây là để chịu chết hả? Vừa rồi có phải muốn gọi ta lại, bảo ta đừng hành động theo cảm tính không?
A, ta đương nhiên là đến làm chúa cứu thế, mau đến cứu ngươi đáng thương đây này!
Cái vẻ khoe khoang mãnh liệt đó không thèm che giấu chút nào, cứ thế xuyên qua làn nước đen mà xộc thẳng vào mắt Ngu Hạnh.
Lồng ngực hắn phập phồng, lại một lần nữa nhận thức được sự điên cuồng của Quỷ Tửu.
Nhưng mà, thôi được, Quỷ Tửu lợi hại thật.
Ngu Hạnh không thể không thừa nhận Triệu Nhất Tửu đến rất kịp thời, đã giải quyết một phiền toái lớn cho hắn.
Tinh thần hắn thả lỏng một chút, thở ra một hơi thật dài, ôm chặt lấy Triệu Nhất Tửu, coi người này như giá đỡ, cả người mềm oặt như bãi bùn nhão treo trên đó.
Quỷ Tửu nhìn bộ dạng đó của hắn, dường như còn muốn trêu chọc vài câu, xem cái vẻ mặt uất ức của Đội trưởng Trường Sinh lợi hại này, nhưng vừa cúi mắt xuống liền thấy quần áo hắn rách tả tơi, và vết thương máu me nhầy nhụa bên dưới những chỗ rách.
Bởi vì sự tồn tại của ô nhiễm, tốc độ khôi phục vết thương của Ngu Hạnh bị kéo chậm đi rất nhiều.
Mỗi một thớ thịt đều đang đấu tranh với thứ ô uế màu trắng nhàn nhạt mà mắt thường khó phát hiện. Bởi vì bản chất khôi phục của Ngu Hạnh là "phục hồi như cũ", tức là để cơ thể khôi phục lại trạng thái y hệt như trước khi bị thương.
Chỉ cần có một chút vật chất khác lạ xen lẫn trong thịt, huyết nhục của hắn liền sẽ sinh ra phản ứng bài xích, nhất định phải trục xuất dị vật đi mới có thể tiếp tục tái tạo.
Cho nên vào lúc còn chưa hoàn toàn khôi phục, hiệu ứng thị giác rất là khủng bố.
Một khi chú ý tới thương thế, Quỷ Tửu liền nhanh chóng nhìn rõ tất cả vết thương trên người Ngu Hạnh.
Hắn rất nhanh ý thức được, tay phải của Ngu Hạnh... đang ở trong trạng thái bị ô nhiễm nghiêm trọng nhất.
Cánh tay này đã chạm vào tượng thần của sông túy, trực tiếp bị tượng thần đồng hóa thành bùn đen. Da và xương cốt đều không còn tồn tại, thay vào đó là vật chất như bùn, khó mà dùng sức —— chỉ cần dùng lực sẽ vỡ vụn thành nhiều mảnh như bùn thật.
Lại bị thương nặng như thế.
Lần nào cũng như vậy.
Quỷ Tửu mấp máy môi, mất hết hứng thú tranh công.
Một khi sắc mặt hắn xịu xuống, quỷ khí âm u đầy người liền không cách nào đè nén được nữa.
Hải Yêu mặt lộ vẻ kinh hãi, cảm giác Déjà vu quen thuộc khiến nàng toàn thân toát mồ hôi lạnh. Cơ thể vốn đã kiệt sức lại bộc phát ra sức lực vô tận, nàng gần như hoảng hốt kéo Lạc Yến cũng đang bị chấn động, bơi về phía thuyền thuyền cách đó mấy mét, bỏ Ngu Hạnh lại tại chỗ để đối phó với Quỷ Tửu.
Quỷ Tửu nhíu mày, nhưng nể tình Ngu Hạnh bị trọng thương nên không trì hoãn thời gian, vác người lên rồi cũng bơi theo.
Người trên thuyền thuyền ổn định thân hình, ném dây thừng xuống tiếp ứng bọn hắn.
Triệu Mưu ló đầu ra, bắt gặp ánh mắt Ngu Hạnh.
Ánh mắt của phó đội trưởng đáng tin cậy loé lên tín hiệu khiến người khác an tâm, dường như đang nói với Ngu Hạnh, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Cho đến lúc này, Ngu Hạnh mới cảm thấy một cơn mệt mỏi không thể kiềm chế nổi. Hắn thậm chí không đợi được đến lúc lên thuyền, liền gục đầu lên vai Quỷ Tửu, chìm vào giấc ngủ say như chết.
Những việc hắn cần làm đã làm xong.
Việc còn lại là kích hoạt bốn lá phù chú để trấn áp tà ma, cứ giao cho người khác đi.
...
Giấc ngủ này rất sâu.
Ngu Hạnh cảm giác mình như đã ngủ rất lâu, vết thương cả trong lẫn ngoài cơ thể đều đang chậm rãi hồi phục. Ban đầu hắn còn có thể mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng đến nửa sau giấc ngủ thì đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Trong đầu hắn là một màu đen kịt, không hề có bóng dáng của mộng cảnh. Mãi về sau, dường như có một luồng sức mạnh chữa trị bao phủ trên đầu hắn, chậm rãi xua tan đi phần ô nhiễm còn lưu lại trong cơ thể.
Cảm giác tỉnh táo và nhẹ nhõm đã lâu cuối cùng cũng kéo Ngu Hạnh tỉnh lại từ cơn mê ngủ. Lông mi hắn run rẩy, ngửi thấy một mùi thuốc Bắc nhàn nhạt.
Triệu Mưu dường như đang ở cách hắn một bức tường mỏng, hắn nghe thấy giọng Triệu Mưu mơ hồ truyền đến: "Chu sa ba tiền, sừng hươu hai lạng... Cứ theo đơn thuốc này về sắc thuốc, sáng tối một lần, nghe hiểu chưa?"
Có người nói lời cảm ơn.
Ngu Hạnh chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là xà nhà bằng gỗ lim, cùng với mái nhà lợp ngói.
Rèm vải màu trắng rủ xuống bên người hắn, ngăn cách chiếc giường hắn đang nằm thành một không gian riêng biệt. Trên người hắn sạch sẽ, mặc một bộ áo vải mới tinh, tóc dài xoã tung.
Đoản đao, roi ngựa cùng dây buộc tóc được đặt ngăn nắp trên chiếc tủ gỗ cạnh giường, cách đó không xa, ngoài cửa sổ dán giấy là ánh dương rực rỡ.
Ý thức được mình không còn ở trên sông, thậm chí không ở trong núi, Ngu Hạnh xoa xoa thái dương, mở giao diện nhắc nhở hệ thống đã bỏ lỡ.
【 Bất động như núi chú (Bản đầy đủ) đã kích hoạt, bắt đầu tiến trình phong ấn —— 】
Sau một loạt những dòng nhắc nhở thanh tiến độ đủ để thể hiện sự gian khổ của quá trình trấn áp, Ngu Hạnh nhìn thấy thông tin hữu ích.
【 Nhắc nhở nhiệm vụ: Sông túy đã bị trấn áp! 】 【 Tiến trình thế giới chuyển biến, thế giới ■■■ không thể duy trì, sắp sụp đổ. 】 【 Ngươi đã hoàn thành kết cục thế giới ■■■, kết cục cuối cùng —— Cường giả cuối cùng như mong muốn 】 【 Chúc mừng Người Suy Diễn đã khám phá chân tướng thế giới, sắp thức tỉnh tại thế giới chân thực. 】 【 Người Suy Diễn Ngu Hạnh, thân phận của ngươi tại thế giới chân thực là: Tiêu đầu bị phản bội (bị thương hôn mê) 】 【 Nhiệm vụ cá nhân "Đi tới Phong Đầu trấn" đã hủy bỏ, cột tế phẩm được giải phong, năng lực được giải phong. 】 【 Nhiệm vụ cá nhân (mới): Thăm dò Phong Đầu trấn, tìm kiếm vu bà trên trấn để tìm hiểu hậu quả của việc linh hồn thiếu hụt. 】 【 Thời hạn nhiệm vụ: 3 ngày 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận