Trò Chơi Suy Diễn

Chương 407: Địa Ngục Của Alice - Máu và ...

Ba người bực bội dời mắt đi. Còn về sắc mặt, hình như Hạnh luôn ở trong tình trạng tái nhợt, cũng chẳng có gì lạ. Một lúc sau, Bệnh Tâm Thần nói: "Chúng ta có nên tổng hợp thông tin về quỷ vật không? Dù sao quỷ vật mới là kẻ thù chung của chúng ta, để sống sót, tạm thời..."



Hàn Chí Dũng cắt ngang anh ta: "Không cần."



"Nhưng mà..."



"Đừng quên rằng không chỉ có quỷ vật là kẻ thù, chúng ta với nhau cũng vậy." Hàn Chí Dũng cười lạnh: "Chỉ cần chúng ta có mâu thuẫn về lợi ích, người khác chết đi sẽ có lợi cho chúng ta, vậy thì không có khả năng hợp tác được đâu."



Tăng Lai cũng nói: "Xem kìa, có người không muốn hợp tác, thôi thì cứ bỏ qua đi, có tám người tham gia suy diễn, tất cả cùng hợp tác là điều không thực tế, tự lo cho mình thôi."



Xoạt xoạt...



Dư Hạnh chống tay ngồi lên mép bồn, tiện tay lấy chiếc khăn trắng đã gấp sẵn khoác lên thân trên trần trụi, không tham gia vào cuộc thảo luận về việc có hợp tác hay không, chỉ nói: "Tôi không ngâm nữa."



Không tham gia cũng là một cách thể hiện thái độ, Bệnh Tâm Thần thở dài, đành phải từ bỏ. Dư Hạnh dùng khăn lau người một lúc, đi đến tủ đồ của mình, mở cửa tủ, lấy ra bộ quần áo mà Alice cổ lâu đã chuẩn bị cho hắn.



Nên đánh giá thế nào đây... Ngoài quần áo cần thiết, Alice còn chuẩn bị cho họ một bộ quần áo mới in dòng chữ "Đoàn tham quan Địa ngục AIice".



Quần áo được đặt trên ngăn tủ, quần áo cũ đã biến mất, nhưng những thứ hắn lấy từ phòng chứa đồ vẫn còn. Dư Hạnh không vội vàng thay đồ, ngước nhìn không gian bên trong tủ, đủ để chứa một người. Vài chiếc móc treo trống trơn treo lủng lằng trên thanh gỗ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến kích thước không gian, hắn khẽ nhướn mày, cảm thấy trong môi trường kinh dị này, có một chiếc tủ như thế này giống hệt những thứ không thể thiếu trong các trò chơi kinh dị.



Đèn pin là ba, tủ quần áo là mẹ.



Dư Hạnh có một linh cảm, hắn cảm thấy nó sẽ có ích... Nghĩ tới đây, sau khi hắn rời khỏi bồn tắm, hắn mới nhận ra rằng không khí trong phòng tắm thực ra không quá ngột ngạt, mà ngược lại có chút lạnh lẽo, khiến cái đầu đang lơ mơ do ngầm mình trong nước nóng của hắn dần trở nên tỉnh táo.



Nhiệt độ dường như không đúng lắm.



"ÁII"



Nghĩ cái gì thì cái đó đến ngay, phòng tắm nữ bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hét, nghe giọng thì là của Hoang Bạch.



Mọi người đầu sững sờ, thậm chí Dư Hạnh còn thoáng nghĩ rằng Hàn Tâm Di đã ra tay với Hoang Bạch. Vài giây sau, lại nghe thấy Hoang Bạch hét lên: "HòeI!I Nó đi qua rồi, mau trốn đi!" Cô ấy chỉ nhắc nhở mỗi mình Hòe, nhưng không sao, sắc mặt của các suy diễn giả trong phòng tắm nam đều thay đổi ngay lập tức.



Cái gì đã đi qua?



Trốn ở đâu?



"Rầm..."



Tiếng nước vang lên, bọn họ lần lượt đứng dậy, không kịp thay quần áo, chỉ có thể cầm khăn trắng khoác lên người, nhìn về phía cửa phòng tắm với vẻ cảnh giác.



Hoang Bạch vẫn đang hét: "Không được để nó nhìn thấy, nó không cảm nhận được hơi thở của con người, chỉ dựa vào thị giác, mau trốn đi!" Không được để nó nhìn thấy? Là quy tắc của quỷ vật sao? Mọi người nhìn quanh một vòng, đúng lúc nhìn thấy Dư Hạnh đứng trước tủ đồ, tất nhiên cũng thấy được không gian bên trong tủ.



Hai mắt Bệnh Tâm Thần sáng lên: "Trốn vào tủ đồ! Đợi thứ đó đi qua rồi tính sau!" Tăng Lai nói: "Được, nhanh lên!"



Dư Hạnh nhìn thấy bọn họ lần lượt chạy về phía tủ đồ của mình, khẽ nhíu mày, từ ngăn trên cùng của tủ đồ lấy ra một món đồ nhỏ, sau đó không những không bước vào tủ mà còn đưa tay kéo lấy khăn tắm quanh eo của Tăng Lai.



Tăng Lai bất ngờ dừng lại, giữ chặt khăn tắm không để nó rơi xuống, dùng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn Dư Hạnh. Dư Hạnh khẽ nói: "Anh còn nhớ vết máu mà chúng ta thấy ở những tủ đồ khác không? Anh nghĩ... Máu đó từ đầu ra?”



Tăng Lai sững người, ngay sau đó con ngươi co rụt lại. "Chết tiệt, suýt nữa bị lừa rồi."



Hắn ta nhanh chóng kéo Hòe lại: "Đợi đã, đừng vào tủ... Chúng ta trốn chỗ khác đi, đừng vào tủ!"



Cùng lúc đó, một tiếng gào thét rợn người từ bên ngoài vọng lại, nhanh chóng từ xa đến gần, khiến người ta sởn gai ốc.



Hòe hơi do dự, nhưng lại bị Tăng Lai kéo đi, anh ta nghĩ rằng Tăng Lai không có lý do gì để hại anh ta vào lúc này, nên cũng đi theo.



.. Đây có lẽ là lợi thế của ngôi sao suy diễn tuyến chính đạo như Tăng Lai, trong lúc nguy cấp, những người có mối quan hệ tốt với hắn ta sẽ không nghi ngờ hắn ta có ác ý với mình.



Giọng Tăng Lai rất lớn, nếu lời của Dư Hạnh chỉ một mình Tăng Lai nghe thấy, thì lời của Tăng Lai chắc chắn ai cũng nghe thấy. Tay của Bệnh Tâm Thần đã đặt lên cửa tủ, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng không vào tủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận