Trò Chơi Suy Diễn

Chương 173: Tại sao hắn lại không biết xã...

Cuối cùng, một cốc chất lỏng màu xanh mê hoặc được tạo thành. Lăng Hành bình tĩnh cầm lấy cốc, hít một hơi thật sầu.



Năm ngày trước, hắn ta cùng Trần Cửu thua trong suy diễn. Chỉ vì Trần Cửu đã ghen tuông và giết chết một nữ đồng nghiệp mà hắn ta đã quấy rối tại nơi làm việc, kết quả là cả hai đã bị lôi kéo vào một trò chơi trong một lúc. Sau đó, vì họ đã đánh giá thấp một mặt nạ nhân cách tên là "Hạnh" nên Trần Cửu đã thua cuộc và chết.



Trong khoảnh khắc Trần Cửu bị hệ thống giết chết, hắn ta đã dùng năng lực tế phẩm của mình để giữ lại một mảnh linh hồn của Trần Cửu. Mấy ngày qua, hắn ta đang chuẩn bị một nghỉ lễ để làm linh hồn được nhiều lên. Nghi thức này đã được một người đàn anh ở Đan Lăng Kính nói cho hắn ta nghe. Lăng Hằng tìm một cây bút lông, nhúng vào dung dịch màu xanh làm mực, vẽ một vòng tròn lên bức tường trắng. Hoa văn trong vòng tròn không ngừng hoàn thiện, tiến về hướng trận pháp. Hơn nửa giờ sau, Lăng Hằng mím môi vẽ nét cuối cùng.



Đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy, một cơn gió từ đâu thổi qua gáy Lăng Hằng, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống. Trong khoảnh khắc, Lăng Hằng gần như bị cứng đờ.



Bầu không khí trong phòng mà hắn ta hít thở tràn ngập sương trắng.



Trận pháp màu xanh lam phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt, sau đó màu xanh lam biến thành máu, mùi máu tràn ngập trong không khí. Lăng Hằng vốn là một nhà sinh vật học, đã mổ xẻ quá nhiều thứ trong cuộc sống thường ngày cho nên hắn ta cũng không hề xa lạ với mùi này. Hắn ta chỉ hơi hồi hộp khi nhìn trận pháp, hy vọng nó sẽ thành công. Tuy nhiên, mùi máu dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lại lặng lẽ biến mất trong một khoảnh khắc nào đó.



Lăng Hằng trở nên chán nản. Điều này có nghĩa là nỗ lực đã thất bại.



Có lẽ là bởi vì hắn ta vẫn còn quá miễn cưỡng, có lẽ... Hắn ta nên đến thành phố Phù Hoa và nhờ người đàn anh kia giúp đỡ.



Mặc dù hắn ta không biết người đàn anh đó có sẵn lòng hay có thời gian giúp đỡ hay không, bởi vì theo hắn ta biết, đàn anh đó gần đây đang muốn làm một vài việc lớn ở thành phố Phù Hoa.



Vụ án giết người hàng loạt. Hắn ta thở dài, đặt vé máy bay đến thành phố Phù Hoa ngay chiều hôm đó bằng ứng dụng trên điện thoại di động, sau đó xoa xoa lồng mày. Hắn ta muốn cô bạn gái nhỏ độc đoán - một người mà có thể giết người bất cứ lúc nào nếu người đó không đồng ý với cô ta, sẽ quay lại với hắn KDIE



Một cô gái cao gầy, dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu, tưởng chừng như mái tóc đen ấy khi buông xõa có thể dài được đến đùi.



Cô mặc một chiếc áo gió mỏng và đeo chiếc kính râm che lấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, để lộ chiếc mũi cao và đôi môi tô son màu cam lá phong. Đây là tướng môi có khoé miệng cười, tuy không có chút cảm xúc nào nhưng vì khóe môi hơi nhếch lên, khiến người ta có ảo giác rằng cô ấy lúc nào cũng đang cười.



Nếu bỏ qua biểu cảm lạnh lùng trong đôi mắt đen sau cặp kính râm, ảo ảnh này có thể còn sâu sắc hơn.



Cô gái đi đôi bốt cao gót ngắn, bước đi dọc theo hành lang. Sau khi đến tầng bốn, cô ấy dừng lại trước cánh cửa bên trái, cong ngón tay gõ cửa.



Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Dư Hạnh xuất hiện ở sau cánh cửa với khuôn mặt đờ đẫn, thất thần. Tóc hắn có chút lộn xộn, trên người vẫn còn đang mặc đồ ngủ và quần đùi, quần áo còn chưa được cài nút kỹ, cổ áo mở rộng. Vừa nhìn qua là biết hắn vừa mới rời khỏi giường. Sau khi nhìn thấy cô gái, hắn vui vẻ cười nói: "Này, cô đến khá sớm đấy."



Cô gái tháo kính râm ra, toàn bộ khuôn mặt đầu trong sáng và xinh đẹp. Nhưng điều kỳ lạ là vẻ ngoài trong sáng ấy không hề khiến người khác khó chịu, hơn nữa còn có tướng môi khóe miệng cười phụ trợ thêm. Cả người cô ấy như toát ra một cảm giác lạnh lùng như băng, thậm chí còn có chút khí chất tàn bạo. Nếu như Triệu Nhất Tửu lạnh lùng như một tảng băng sống thì cô gái này lại giống như một dòng sông máu bị đóng băng lại. Mùi máu tươi ẩn giấu dưới làn da của cô ấy. Nếu như không tiếp xúc nhiều với cô ấy, sẽ rất khó để định nghĩa được cô ấy.



"Chín giờ, muộn rồi." Giọng của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có chút thần quen. Sau khi Dư Hạnh bước sang một bên nhường đường cho lối đi, cô ấy nhanh chóng bước vào căn hộ của Dư Hạnh. "A..." Dư Hạnh ngáp dài, chỉ vào ghế sô pha trong phòng khách, nói với cô gái: "Tiểu Khúc, cô thích ngồi chỗ nào cũng được. Tôi sẽ thay bộ quần áo khác ít quyến rũ với cô hơn... "



"Anh có thể giữ tự trọng được không?” Cô gái nhướng mày, nheo mắt khiêu khích nhìn Dư Hạnh: "Anh nghĩ xem anh bao nhiêu tuổi chứ? Anh chỉ là một lão quái vật mà đáng lẽ phải được chôn từ lâu rồi, còn dám để tôi ngồi đây. Anh nghĩ gì mà nói sẽ quyến rũ tôi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận