Trò Chơi Suy Diễn

Chương 1: Thần mộc đại nhân

Chương 1: Thần thụ đại nhân
[ Thành Phố Ngầm ] --------------- Rơi xuống, ngạt thở.
Cảm giác như toàn thân bị trăn siết chặt, thứ gì đó lạnh lẽo dinh dính lướt qua da thịt, lớp da thô ráp lưu lại từng cơn đau nhói trên làn da.
Chen chúc, đồng hóa.
Vô số cành cây ma sát, để lại những tiếng vang ầm ầm bên tai Ngu Hạnh.
Câu hỏi hắn đặt ra cho hiệu trưởng không nhận được câu trả lời, và ngay lúc sắc mặt hiệu trưởng đại biến, cành của Quỷ Trầm Thụ cuối cùng cũng kéo hắn vào "phía dưới". Trong nháy mắt, hô hấp bị tước đoạt, thị giác trở nên tối đen, âm thanh cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Được rồi...
Ngu Hạnh nghĩ, hắn đoán được những chuyện này thì Triệu Mưu nhất định cũng có thể phát giác ra, cứ giao chuyện của trường trung học St. Jonis cho Triệu Mưu xử lý là được.
Một khi hiệu trưởng phát hiện bí mật đã bại lộ, chắc chắn sẽ hành động, và chỉ cần hiệu trưởng làm những việc phòng bị thừa thãi, Triệu Mưu tuyệt đối có thể nhận ra, từ đó đào sâu hơn được nhiều điều.
Thực sự không ổn, thì chờ hắn giải quyết xong chuyện Quỷ Trầm Thụ, trở lại mặt đất rồi đến hỗ trợ cũng không muộn.
"Ùng ục ục..."
Đám cành cây ngày càng siết chặt, áp lực cực lớn khiến Ngu Hạnh hô hấp khó khăn. Trong chút ánh sáng le lói cuối cùng còn sót lại trong tầm mắt, hiệu trưởng lại một lần nữa giơ cây búa lên, cây búa nhuốm máu trông dữ tợn đáng sợ, khuôn mặt vốn ôn tồn lễ độ của hiệu trưởng cũng nhuốm vẻ oán độc.
"Làm việc cho tốt đi, vĩnh viễn ở lại nơi này..."
Bên tai truyền đến giọng nói âm hiểm của hiệu trưởng, Ngu Hạnh khẽ cười một tiếng, sau đó cảm giác bị chặn lại, xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cổ tay Ngu Hạnh bị một cành cây nhỏ hơn, vặn vẹo trói chặt. Hắn giãy giụa một chút, xác định có thể thoát ra được, liền ngược lại bình tĩnh lại, thuận theo phương hướng lôi kéo của cành cây mà lặn xuống.
Quỷ Trầm Thụ muốn kéo hắn xuống phía dưới.
Bộ rễ của cây cũng ở phía dưới, hắn muốn phản sát Quỷ Trầm Thụ, nên việc đi đến nơi tương đối gần bộ rễ trước cũng không tệ.
Hắn cảm giác được, những hoa văn đang dần dần tiến lại gần.
Những hoa văn màu đen đó chính là công cụ thôn phệ của Quỷ Trầm Thụ. Khi hoa văn màu đen chạm đến cơ thể hắn, giống như một buổi cuồng hoan của vạn chúng, đám cành cây điên cuồng quật mạnh, hỗn loạn tưng bừng, khiến Ngu Hạnh nghĩ đến đấu thú trường thời La Mã cổ đại.
Nguyền rủa lực lượng trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ cuồng hoan đó. Từng làn sương mù màu đen gần như muốn tuôn ra từ cơ thể hắn, trên mu bàn tay, hình xăm quái dị hình cái cây vừa mới hình thành ẩn ẩn nóng lên, dùng một lực đẩy nhỏ bé chống cự lại sự tấn công của cành Quỷ Trầm Thụ.
Tiếp tục như vậy sẽ bị thôn phệ...
Ngu Hạnh đưa ra kết luận như vậy, không thể tiếp tục nằm im chịu bị kéo đi nữa. Hắn chủ động điều động nguyền rủa lực lượng để phản kháng, lập tức tinh thần trở nên cực độ phấn chấn, nhưng cơ thể lại suy yếu với tốc độ nhanh hơn.
Trong bóng tối vô biên vô tận, màu đen càng thêm đậm đặc và sâu thẳm thẩm thấu vào từng kẽ hở của đám cành cây, lấp đầy không khí, khiến đám cành cây phát ra một tràng gào thét không thành tiếng.
"Ư..." Ngu Hạnh từ lúc bị kéo xuống luôn ngậm chặt miệng, đề phòng có cành cây nào chui vào, nhưng bây giờ lại không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn.
Tinh thần lực, sức sống, đều như bị nối với ống nghiệm, chậm rãi bị rút ra khỏi cơ thể.
Sau khi tiến vào trò chơi này, mọi tổn thương hắn phải chịu đều không được xử lý tốt, thứ tiêu hao đều là sinh mệnh lực của hắn. Việc Ngu Hạnh sử dụng nguyền rủa lực lượng trên quy mô lớn khiến cái chết đến sớm hơn.
Nhưng cái chết lần này... Sẽ không lỗ vốn.
Đồng tử Ngu Hạnh có chút tan rã, nhưng cảm ứng đối với nguyền rủa lại càng thêm rõ ràng. Hắn cảm nhận được hoa văn trên người mình đang giúp hắn cướp đoạt lực lượng, cũng cảm nhận được sự sợ hãi và kiêng kị truyền ra từ những cành cây này của Quỷ Trầm Thụ.
Quả nhiên, cành ở tán cây không làm gì được hắn, ngược lại còn đang cung cấp năng lượng cho hắn!
Chỉ cần Quỷ Trầm Thụ có khả năng suy tính, nó sẽ lựa chọn không lãng phí thời gian dùng nhánh cây ở tán cây đối phó hắn, mà sẽ để hắn chìm sâu vào phần thân giữa, thậm chí là dưới đáy.
Cây cối khổng lồ, không thấy điểm dừng, dù sao cả thành phố bên dưới đều nằm dưới sự khống chế của Quỷ Trầm Thụ.
Ngu Hạnh tính toán thời gian, ước chừng quá trình chìm xuống này sẽ kéo dài một hai ngày. Nếu là người bình thường thì sớm đã ngạt thở mà chết, trở thành chất dinh dưỡng rồi. Nhưng hắn không phải người bình thường, chống đỡ năm ngày cũng không thành vấn đề.
Một hai ngày, đủ để hắn phục sinh, sau đó dùng trạng thái toàn thịnh để giằng co với Quỷ Trầm Thụ.
Nghĩ đến điều này, Ngu Hạnh không những không dừng lại, ngược lại còn điều động và kích hoạt nguyền rủa lực lượng ở mức độ lớn hơn. Các cơ quan trong cơ thể nhanh chóng suy kiệt, khô héo, cho đến khi—— Ngừng thở.
...
"Hắn tỉnh rồi sao?"
"Hình như sắp rồi, ta thấy ngón tay hắn vừa cử động."
"Tốt quá rồi, thị trấn lại có thêm cư dân mới... Ambell Bradley, ngọn nến sắp tắt rồi, đi thay cái mới đi."
"Vâng, thưa Klaus tiên sinh, ta đi ngay đây."
Những âm thanh hỗn loạn nhao nhao làm phiền Ngu Hạnh khi ý thức hắn dần khôi phục. Lông mi hắn run rẩy, hắn vô thức cảm nhận xung quanh.
Rất nhiều người.
Rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào hắn.
Hắn... bị trói. Hai cánh tay và cổ tay truyền đến cảm giác trĩu nặng mãnh liệt, đó là trọng lượng của cơ thể.
Đôi mắt không chút tình cảm đột ngột mở ra. Ngu Hạnh nhìn thấy ánh nến leo lét trong bóng tối mờ ảo, từng hàng nến được xếp thành hình dạng kỳ quái, giống như một loại trận pháp cổ xưa thần bí nào đó. Bên cạnh những ngọn nến, từng đôi chân trần hiện ra cực kỳ rõ ràng, nhìn lên trên nữa là những chiếc áo choàng đen đồng nhất, chỉ miễn cưỡng thấy được nửa thân dưới, còn nửa thân trên thì hòa lẫn, biến mất vào bóng tối không ánh sáng.
Ngu Hạnh có thể xác định, đứng ở đó là từng người một. Phóng tầm mắt nhìn quanh, có ít nhất trên trăm người.
Không một bóng người nào có thể thấy được đầu. Ngay khoảnh khắc hắn mở mắt, tiếng trò chuyện của những người đó liền biến mất, toàn bộ không gian trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Giống như mỗi lần tử vong trước đây, thời điểm vừa mới phục sinh cũng là lúc nhân tính của Ngu Hạnh mờ nhạt nhất.
Đối mặt với cảnh tượng quỷ dị như vậy, nội tâm Ngu Hạnh không hề có chút gợn sóng, chỉ đột nhiên phát hiện tầm nhìn của mình rất cao, giống như đang đứng ở chỗ cao nhìn xuống những người khác.
Không phải ảo giác, hắn thật sự đang ở trên cao.
Bởi vì ánh sáng hạn chế, hắn không biết mình đang ở đâu, không gian này lớn thế nào, chỉ có cảm giác lành lạnh không ngừng truyền đến trên người và làn da đau rát phía sau lưng do bị vỏ cây thô ráp cọ xát là đang nhắc nhở hắn, hắn đang bị trói trên cao.
Đây là bên trong Quỷ Trầm Thụ sao?
Ngu Hạnh im lặng cúi đầu nhìn xuống. Quần áo trên người hắn đã biến thành từng mảnh vải rách tả tơi do sự va chạm và lôi kéo của nhánh cây trước đó, chỉ miễn cưỡng che được một vùng nhỏ, có còn hơn không.
Nửa thân trên của hắn trần trụi, hai tay dang rộng, bị cố định trên một cành cây thô to, rộng khoảng bằng ba người hắn cộng lại, tạo ra một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Giống hệt như cảnh thiêu sống phù thủy ở châu Âu thời cổ đại, hắn chính là người bị thiêu, ở cùng chỗ với đống củi cao, còn phía dưới là từng vòng người vây xem náo nhiệt cùng với người hành hình.
"Hắn tỉnh rồi!" Sau hai giây, cuối cùng cũng có người ở phía dưới nhận ra điều này. Điều nằm ngoài dự đoán của Ngu Hạnh là giọng nói của người vừa lên tiếng không hề nhuốm ác ý, ngược lại dường như có chút vui mừng và phấn khởi.
"Hoan nghênh người đồng bạn thứ 284 của chúng ta!"
Giọng một thiếu nữ cũng lộ vẻ vui mừng nhảy nhót: "Có thể tỉnh lại tức là được thần thụ đại nhân công nhận rồi, hắn đã được thừa nhận, mau thả hắn xuống đi!"
Các bóng người hùa nhau hưởng ứng.
Ngu Hạnh lạnh nhạt nhìn những bóng người áo choàng đen đang nhanh chóng chạy về phía mình, biết rằng họ muốn tháo dây trói cho hắn nên không phản kháng. Đôi mắt không có tiêu cự và ánh sáng của hắn chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên người áo đen có giọng nói thiếu nữ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận