Trò Chơi Suy Diễn

Chương 299: Tên tôi là Dư Hạnh và tôi là n...

Trong cửa tiệm, cô nhân viên nữ đứng sau quầy đã đến giờ tan làm. Cô ta nhìn ra ngoài trời thì thấy mặc dù cơn mưa đã ngớt lại nhưng các hạt mưa rơi vẫn đủ để che khuất tầm nhìn. Trên khuôn mặt của cô ta không còn vẻ dịu dàng. Nhân viên khác chịu trách nhiệm cho khu vực sách đi đến gần. Anh ta nhìn cô ta một cái rồi do dự hỏi: "Cái này. .. Nhiễm Nhiễm có bị bệnh nặng không? Ngày mai cô vẫn sẽ đến thay cô ấy làm việc sao?"



“Cậu có vẻ rất lo lắng cho cô ấy." Cô nhân viên nữ nhìn anh ta. Trong ánh mắt truyền đạt một cái gì đó không thể nói thành lời.



Nhân viên nam cảm thấy hơi bối rối một chút. Anh ta cũng không hiểu tại sao mà ngay từ lần gặp đầu tiên vào hôm nay, anh ta lại cảm thấy người đến thay ca cho Nhiễm Nhiễm luôn tạo cho anh ta cảm giác rất áp lực. Vì ngay từ khi còn bé, trực giác của anh ta rất chuẩn nên lần này anh ta muốn tránh xa người phụ nữ trông có vẻ bình thường này.



Nhân viên nam có chút căng thẳng. Không hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy Nhiễm Nhiễm đã xảy ra chuyện gì đó nên chỉ có thể gượng cười rồi nói: "Ha! Ha! Tôi, tôi và Nhiễm Nhiễm là bạn bè thân thiết. Nên khi thấy cả ngày hôm nay cô ấy không nói chuyện trong nhóm nên tôi có lo lắng một chút. Điều này cũng chỉ là điều bình thường thôi mà." "Ngày mai, cô ấy sẽ khỏi bệnh. Tôi sẽ không đến làm thay nữa." Cô nhần viên cười nhẹ, không có ý định trò chuyện.



Vậy à... Ngày mai Nhiễm Nhiễm sẽ quay trở lại làm việc sao?



Nhân viên nam thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đừng nhìn cô nhân viên thay ca lạ mặt đứng lấy túi, cầm chiếc ô đen ướt trong quầy, rồi rời khỏi cửa tiệm sách. Khi cửa kính được đẩy ra, gió lạnh kéo theo những hạt mưa bay vào trong cửa tiệm sách. Tiếng chuông gió trên cửa phát ra âm thanh lanh lảnh và trong trẻo. Anh ta không thể kìm lại cảm giác run rẩy.



"Đúng rồi." Cô nhân viên vẫn giữ động tác đẩy cửa, quay đầu lại nói: "Có ai đã nói với cậu chuyện này chưa? Cậu trông rất đẹp trai."



Nhân viên nam không ngờ đối phương nói điều này nên cảm thấy hơi bối rối một chút: "Ừ..."



Nhưng cô nhân viên không có hành động nào khác. Dường như câu nói đó chỉ là một câu trần thuật bình thường.



Dù trời vẫn còn đang mưa lớn như vậy nhưng cô ta vẫn quyết định rời đi. Chiếc ô màu đen mờ ảo di chuyển trong màn mưa.



Nhân viên nam trong cửa tiệm sách đang phụ trách phân loại tiểu thuyết trinh thám, tiểu thuyết siêu nhiên và tiểu thuyết huyền bí. Anh ta cũng là một người yêu thích trinh thám nên khi nhìn vào bóng lưng của cô gái, anh ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.



Điều gì không ổn ở đây nhỉ... Đúng rồi!



Sáng sớm khi đến làm việc, trời mặc dù âm u nhưng không mưa. Vào giờ trưa, anh ta cũng không thấy người phụ nữ thay ca cho Nhiễm Nhiễm này ra ngoài mua đồ ăn.



Thế tại sao chiếc ô mà cô ta vừa mới mang ra lại ướt? Chiếc ô màu đen gấp gọn đó là một trong những loại rất phổ biến trên thị trường. Vừa rồi anh ta nhìn thấy ở chỗ kệ sách trinh thám có cô gái xinh xắn với má lúm đồng tiên rất đáng yêu cũng cầm chiếc ô giống như vậy.



Nhưng có vẻ không có vấn đề gì... Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ một lúc. Ngoài việc cảm thấy có một điều gì đó rất kỳ lạ nhưng anh ta cũng không nghĩ được ra lý do nên đành bỏ qua.



Nhân viên nam cũng đến giờ tan làm. Có thể tí nữa anh ta cũng sẽ ghé qua nhà của Nhiễm Nhiễm một chút. Dù sao người ta thường nói khi người con gái mình thích bị ốm, đó là thời điểm tốt để chàng trai thể hiện bản lĩnh đàn ông!



Hơn một giờ sau, anh ta đến căn nhà mà Nhiễm Nhiễm thuê nhưng không thấy ai ở nhà mà chỉ có một tờ báo địa phương mới nhất ở dưới cửa. Mặt trên của tờ báo đó có vẻ như là tóm tắt tình hình vụ án cắt cổ xảy ra liên tiếp gần đây. Vụ việc này gần đây đang nhận được sự quan tâm rất lớn của người dân. Mặc dù trên mạng, vụ án đã bị chính phủ đè xuống nhưng ở thành phố Phù Hoa, hầu hết mọi người đều biết một chút về vụ án đó.



Anh ta cũng biết rằng Nhiễm Nhiễm là một cô gái rất yêu văn chương. Cô ấy có thói quen đặt báo dài hạn. Không hiểu tại ma xui hay quỷ khiến mà tự dưng anh ta lại cầm tờ báo lên và đọc tin tức.



"Kẻ giết người thường đâm vào cổ nạn nhân trong cơn mưa dữ dội. Hiện tại, các nạn nhân đầu là nam thanh niên trẻ đẹp..."



Chờ một chút.



Khi đọc đến dòng này, con ngươi của anh ta co lại. Trong đầu của anh ta hiện lên câu nói của người phụ nữ thay ca trước khi rời đi.



"Có ai đã nói với cậu chuyện này chưa? Cậu trông rất đẹp trai."



Trời vẫn mưa to như trút nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận