Trò Chơi Suy Diễn

Chương 479: Địa Ngục Của Alice - Anh Dư...

Đầu tiên, một nơi yêu cầu suy diễn giả phải cố gắng đào cốt truyện thì không thể là nơi dẫn tớ đường chết được, chắc chắn có tồn tại đường sống, và nó cũng rất gần với sự thật. Tiếp theo, như Dư Hạnh đã suy diễn ngay từ đầu, ở giai đoạn trước đó, Kẻ Gào Khóc không mang lại uy hiếp gì lớn, nhưng dần dần phát triển thành loại quỷ vật đáng sợ theo thời gian. Điểm này có thể chứng minh qua việc trước đó Kẻ Gào Khóc bị bịt kín miệng, không thể phát ra tiếng la.



Đã bao lâu rồi họ chưa nhìn thấy Kẻ Gào Khóc ở phòng ngủ?



Thời gian quy định của trận suy diễn này là hai ngày, bây giờ mới có mấy tiếng đồng hồ mà Kẻ Gào Khóc đã biến thành thể hoàn chỉnh, điều này có hợp lý không?



Tình hình trong đường hầm hoa hồng khá đặc biệt, không thể sử dụng quy tắc trong tòa lâu đài cổ để cân nhắc về nó. Hơn nữa với sự hiểu biết của Dư Hạnh về Alice. Loại quỷ vật như Alice, hai thứ do ả ta xây dựng lên là một công viên trò chơi, một tòa lâu đài cổ, tất cả đầu xoay quanh một trọng tâm: Tội ác. Bởi vì thực sự mà nói thì trò chơi suy diễn của Alice được hình thành từ vụ án giết người do một cô gái có chiếc mặt nạ tên là Quỷ Tín gây nên. Ngay từ đầu nó đã là một trò chơi suy diễn phản chiếu, thứ nó phản chiếu chính là hiện thực.



Công viên Alice vừa mới thành lập và các cơ chế vẫn chưa được hoàn thiện. Hầu hết các loại trò chơi đều cho phép suy diễn giả “chuộc tội” bằng cách chịu sự tra tấn thể xác, mà toà lâu đài cổ của Alice có các mức thăng cấp rõ ràng, biết lợi dụng quá khứ của suy diễn giả để tạo ra sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.



Dù thế nào chăng nữa, hàng loạt suy diễn của Alice chỉ với một mục đích cuối cùng là... Chuộc tội.



Chuộc tội...



Khoảng cách gần nhất với sự thật...



Nhìn thấy lá bùa trên đầu Tăng Lai có tác dụng bảo vệ hắn ta đã sắp cháy hết, Dư Hạnh cười châm biếm, khẽ vỗ Bệnh Tâm Thần vẫn đang bị hắn dí trên kệ sách: “Có thể nói chuyện được đúng không? Anh chuyển lời tới anh ta, chỉ cần mở cửa là có thể sống sót.” Bệnh Tâm Thần nhìn hắn với vẻ ngờ vực: “Tại sao mở cửa là có thể sống?”



“Bớt nói nhảm, mau nói đi.” Sắc mặt Dư Hạnh tối sầm. Việc chủ động rút tròng mắt tôi tớ vốn nên hoạt động liên tục trong sáu giờ tạo ra tổn thương không nhỏ cho Bệnh Tâm Thần. Khi triệu hồi tôi tớ, tôi tớ sẽ tan rã, quay trở về qua loại trận pháp vòng tròn rỉ máu.



Khi tôi tớ quay về cũng đồng nghĩa với việc vận xui mà nó mang đến cho mục tiêu sẽ biến mất. Khi Bệnh Tâm Thần chuyển lời Dư Hạnh nói tới Tăng Lai, đôi mắt sắc bén của Dư Hạnh có thể quan sát thấy con xúc xắc Tăng Lai vừa ném ra vốn dừng lại ở số hai, nhưng vào giây phút cuối cùng, dường như nó bị thứ gì đó kích thích, lập sang số sáu. Bên tai Tăng Lai chỉ toàn tiếng khóc thê lương và tiếng kêu thảm thiết, trong lúc hoảng hốt, dường như hắn ta nhớ lại hiện trường năm đó. Cũng may là giờ hắn ta không còn sợ người đàn ông mặc đồ công trường kia nữa rồi.



Câu nói của Dư Hạnh khiến Tăng Lai chìm trong suy tư, mặc dù nhìn qua thấy Dư Hạnh chỉ đưa ra một con đường sống trước mặt cho hắn ta. Nhưng Tăng Lai là một suy diễn giả đủ thông minh và có kinh nghiệm, sự nhạy bén của Tăng Lai ở một vài phương diện nào đó rất đáng ngạc nhiên.



Dường như chỉ qua một câu nói này, Tăng Lai đã tìm ra chỗ sai lầm của mình, nghĩ tới những điều Dư Hạnh vừa nghĩ.



“Không sai, Kẻ Gào Khóc không thể tiến hoá nhanh như vậy, vừa rồi mình đã làm điều ngu xuẩn gì thế.” Tăng Lai nhặt con xúc xắc của mình lên, thầm nghĩ sáu chấm không phải con số thực sự. Khi con xúc xắc sắp hiện điểm, mọi thứ dường như đã đảo lộn.



“Cảm ơn, Hạnh, chậc chậc chậc... Nếu cả hai chúng ta cũng sống sót thoát ra khỏi đây thì cậu sẽ là anh em của tôi.”



Tăng Lai hít một hơi thật sâu, hắn ta nắm then chốt cửa, ấn cổ tay, từ từ mở cửa với ánh mắt chăm chú.



Tiếng kêu khóc biến mất trong vài giây, cánh cửa không hề bị rung lắc nữa, trái tim đập mạnh như sắp vọt ra khỏi cổ họng của Tăng Lai cũng dần bình tĩnh lại.



Phía sau cánh cửa là một đường hầm khác.



Hoa hồng nở rộ, bụi gai trải rộng khắp mọi nơi.



Con quỷ trong trái tim Tăng Lai đã hoàn toàn bị thu gọn lại thành đoạn ký ức nhỏ bình thường vào khoảnh khắc hắn ta mở cánh cửa, không thể tạo ra cơn sóng nào nữa. Tăng Lai lẩm bẩm: “Nếu đây là một cảnh trong cốt truyện thì chắc chắn phía sau còn rất nhiều thử thách.” Hạnh nhắc nhở hắn ta một lần, nhưng không thể nhắc thêm lần hai hoặc lần ba. Tuy nhiên, với Tăng Lai thì một lời nhắc nhở là đủ để hắn ta thay đổi cách tư duy, và con đường phía trước sẽ không có ngõ cụt.



Tăng Lai thở phào nhẹ nhõm, đi sâu vào trong đường hầm phía sau cánh cửa, nở nụ cười: “Nhưng nếu Hạnh biết tôi ở đâu thì chắc chắn sẽ tìm cơ hội xuống nhanh thôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận