Trò Chơi Suy Diễn

Chương 470: Địa Ngục Của Alice - Tăng La...

Chắc chắn là hắn ta đã bỏ sót điều gì đó, chắc chắn vẫn có cách nào đó để sống sót ngay cả khi đối mặt với quỷ vật tương ứng với mình.



“Anh không đi... Anh không đi, vậy tại sao anh không mở cửa? Tại sao lại không cứu tôi? Anh muốn hại chết tôi đúng không?” Tiếng kêu của Kẻ Gào Khóc càng lúc càng mãnh liệt và tàn độc, rất rõ ràng, sự kiên nhẫn của cô ta đang cạn dần.



Tăng Lai im lặng một lúc, sau đó tay hắn ta xuất hiện một lá bùa. Lá bùa màu vàng được hắn dán lên trán với một tiếng “bốp”, giây tiếp theo, nó bắt đầu bốc cháy.



Ngọn lửa bập bùng, sức mạnh thiêu đốt không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho người sử dụng nó là Tăng Lai, chỉ mang lại một hơi nóng mà thôi.



Tăng Lai giống một cương thị, cơ thể hắn ta hơi cứng đờ.



[Tế phẩm: Đánh Cược Với Cương Thi.]



[Hình thức: Trong cảm nhận của mọi người, là bùa này giống như để dán lên trán cương thi mặc quan phục triều Thanh đang nhảy.]



[Tế phẩm này đã tích hợp với “mặt nạ nhân cách Dân Cờ Bạc”, năng lực tích hợp: Một là dán trên trán quỷ vật loại cương thi, lá bùa bốc cháy có thể tạo được hiệu quả giam cầm, thời gian cụ thể được xác định bởi độ khó của trận suy diễn và cấp bậc mục tiêu. Hai là trường hợp dán lá bùa lên trán mình, sau khi lá bùa bốc cháy có thể giảm cảm giác thù địch của bất kỳ chủng loại quỷ vật nào, giảm tính thù địch của chúng nó xuống cực hạn là 0. Trong khoảng thời gian này, cơ thể người sử dụng sẽ cứng đờ, yếu ớt, việc cử động bị hạn chế, không có khả năng chống cự trước bất kỳ hành vi công kích nào của người khác với mình và cũng không thể sử dụng các tế phẩm khác. Sau khi lá bùa màu vàng bị thiêu cháy xong, thù hận mà quỷ vật dành cho người sử dụng sẽ tăng lên gấp bội. Không thể đảo ngược quá trình thiêu đốt, cũng không thể dừng lại được.]



[Miêu tả: Không biết hình tượng của nó xuất hiện từ bộ phim ma nào, nhưng tóm lại nó là sản phẩm từ trí tưởng tượng hạn hẹp của Dân Cờ Bạc. Lá bùa này vô dụng hay mạnh mẽ, mang đến tia hy vọng về sự sống hay đem tới cái chết là phụ thuộc vào cách vận hành của người sử dụng.]



[Chú ý: Loại bùa này có tác dụng gì? Chắc bạn sẽ không nghĩ con người an toàn hơn quỷ đâu nhỉ, ha ha ha... Đúng là một ý tưởng kỳ quái, khi bạn không thể phản kháng, bạn nghĩ người khác sẽ giúp đỡ bạn sao? Không! Bọn họ sẽ đâm bạn một nhát!]



Đây là lần đầu tiên Tăng Lai sử dụng năng lực số hai của tế phẩm này, nguyên nhân thì giống như chú ý mà hệ thống đã nhắc nhở. Dù ở trận suy diễn nào chăng nữa, hắn ta cũng không dám sử dụng nó trước mặt người khác. Một khi người khác biết loại tế phẩm này khiến hắn ta rơi vào trạng thái đông cứng, người có ý xấu chắc chắn sẽ lợi dụng điểm này để đâm một nhát trí mạng sau lưng hắn ta... Suy cho cùng, hắn ta đã đắc tội với rất nhiều người trong suốt bấy lâu nay.



Dưới tình huống như vậy, tiếng than khóc và tiếng gõ cửa bên kia đã yếu dần đi, dường như Kẻ Gào Khóc đang do dự gì đó. Tiếng khóc nhỏ dần, nhưng cô ta không rời đi, vẫn chờ ở nơi đó, dường như cô ta không có ý định từ bỏ dễ dàng. Tốc độ cháy của lá bùa vàng rất chậm, dựa vào tốc độ này thì chắc cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.



Nửa tiếng... Tăng Lai thở phào nhẹ nhõm, dựa cái lưng cứng đờ của mình vào cửa, từ từ trượt xuống ngồi dưới nần đất.



Lại nói nữa, một loại tế phẩm có thể mang lại cho người sử dụng nửa tiếng an toàn trước con quỷ vật tương ứng chắc chắn sẽ khiến người khác ngưỡng mộ, ghen tị. Nhưng vì nó có tác dụng phụ, Tăng Lai phải chịu đựng cơ thể đông cứng trong nửa tiếng đồng hồ. Lúc này đây, chỉ cần ai đó xuất hiện đâm Tăng Lai một nhát, hắn ta sẽ chết ngay tại chỗ.



Mặc dù hôm nay không có ai ở bên cạnh, nhưng tin xấu vẫn cứ xuất hiện —— Kẻ Gào Khóc không thay đổi mục tiêu rồi rời đi vì thái độ thù địch với hắn ta giảm xuống giống những quỷ vật khác mà lại ngồi chờ phía sau cánh cửa. Nếu nửa tiếng trôi qua mà Tăng Lai vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết, chắc chắn hắn ta vẫn phải đối mặt với quỷ vật của mình, đón nhận số phận bị giết chất. Lúc này đây, Tăng Lai lại hy vọng Dư Hạnh sẽ tìm ra hắn ta, có thể nghĩ cách gì đó giúp hắn ta thoát khỏi lối cùng ngõ cụt này.



Tuy đây chỉ là kỳ vọng vớ vấn viển vông, không có khả năng xảy ra. Bởi dù gì thì chính hắn ta cũng không biết đây là đâu, sao Dư Hạnh có thể tìm ra chỉ trong bốn mươi phút kể từ lúc hắn ta rơi xuống nơi này?



“Ha, thật xui xẻo... Vận may của một không kém đến thế chứ? Chẳng lẽ lại vô tình bị tên Bệnh Tâm Thần kia hại? Tên đó tưởng ông đây không biết anh ta là em trai của người phụ nữ từng bị Nhậm Nghĩa giết lúc trước sao?” Việc cử động bị hạn chế, Tăng Lai dựa người vào cửa, thầm cười khẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận