Trò Chơi Suy Diễn

Chương 689: Mộng Yểm (27) - Bất ngờ (3)

"Quá khen, cảm ơn lời chỉ dạy của anh."



Dư Hạnh hít một hơi. Toàn thân hắn lúc này đang trong quá trình không ngừng phân hủy và tái sinh. Khuôn mặt quỷ màu xanh lá cây trên tay hắn cực kỳ tiêu hao năng lượng. Hơn nữa, năng lực nến đỏ không chỉ khiến những sinh vật sống dần dần thối rữa mà còn khiến cơ thể rơi vào trạng thái mất ý thức.



Điều thú vị là ý thức của hắn và Linh Nhân đều rất tỉnh táo, như thể không hề bị ảnh hưởng.



Chỉ đến khi cơ thể và tâm trí hoàn toàn bị suy kiệt, cảm giác mất ý thức này mới xuất hiện.



Hắn nhìn Linh Nhân. Vết thương của Linh Nhân sẽ sớm lành lại, vết đâm của Triệu Nhất Tửu cũng đã biến mất. Tuy nhiên, loại năng lực này dường như không hề ổn định và những vết thương mà hắn gây ra trên cơ thể Linh Nhân vẫn tồn tại.



Linh Nhân ôm cổ tay Dư Hạnh, nhẹ nhàng nói: “Anh đã làm tôi ngạc nhiên quá nhiều. Nhưng phải thừa nhận rằng, khi tôi thấy tâm trạng của anh tốt thì tôi cũng có chút ảnh hưởng, thật đáng khen ngợi. Vậy thì tôi sẽ khiến cho anh ngạc nhiên. Đương nhiên sẽ không làm anh phải thất vọng. Vốn dĩ tôi muốn giết anh trên chương trình livestream, buộc anh không thể xuất hiện được trước mặt người khác... Bây giờ tôi đã thay đổi ý định.”



Cho dù sắp bị bóp cổ đến chết hay khi bị Dư Hạnh vạch trần ra nhược điểm lớn nhất từ ​​trước đến nay của mình, hắn ta đều rất bình tĩnh không vội vàng, như thể dù chuyện có nghiêm trọng đến đâu cũng không thể khiến hắn ta lay chuyển được.



"Anh đã thông minh hơn rất nhiều, năng lực của anh đã phát triển ngoài sức tưởng tượng của tôi. Thay vì nhấn chìm anh vào bóng tối sâu thẳm không ai có thể nhìn thấy, tốt hơn là để anh tiếp tục phát triển cho đến khi anh nghĩ rằng anh có thể chiến đấu được với tôi." Hắn ta lè lưỡi liếm vết máu nơi khóe miệng: "Thời điểm anh nổi bật nhất, tôi sẽ khiến anh tuyệt vọng không thể quay đầu lại, sẽ khiến anh vĩnh viễn thuộc về chúng tôi, thuộc về tuyến Sa Ngã này."



Chúng tôi?



Đôi mắt của Dư Hạnh lóe lên và nhạy cảm nhận ra rằng từ này không phải là chỉ duy nhất Đan Lăng Kính.



Nhưng cụ thể nó ám chỉ điều gì thì hắn không biết.



Diệc Thanh vẫn đang phiêu diêu cách hắn hai mét để xem màn kịch vui này. Lúc này, hắn ta mỉm cười nhắc nhở: “Hộp đen sẽ kết thúc sau hai mươi giây nữa.”



“Hừm.” Dư Hạnh cho rằng lời nói của Linh Nhân chỉ như đánh rắm. Hắn đứng thẳng người lên. Nhân lúc Linh Nhân còn chưa kịp cử động, hắn chạm vào chiếc túi nhỏ treo trên thắt lưng của Linh Nhân, tùy tiện kéo ra, một khối ngọc tròn màu trắng rơi ra ngoài.



Chắc chắn, đối với Linh Nhân, hắn không cần phải khám xét quá nhiều vì đã quá hiểu hắn ta.



“Nếu anh đã lấy được thì tôi…” Linh Nhân thản nhiên để hắn lấy đạo cụ nhiệm vụ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Coi như trận đấu này anh thắng, nhưng anh sẽ bị phạt nhẹ vì không nghe lời.”



Linh Nhân bị hệ thống cấm dùng tế phẩm. Mà vốn dĩ ban đầu, vai trò đại sư mà hắn ta đảm nhận có thể bị giết chết, như vậy mới có thể làm cho tất cả các đội chọn nhiệm vụ phụ đều có thể vượt qua được cấp độ.



Đối với những người khác, hắn ta không cần dùng tế phẩm cũng có thể khiến họ phải cố gắng hết sức, rồi cuối cùng sẽ tự mình thực hiện nhiệm vụ. Sẽ không ai thấy rằng việc vượt qua được cấp độ là một sự bố thí của hắn ta.



Nhưng đối với Dư Hạnh, điều này là chưa đủ.



Nếu không có tế phẩm, Linh Nhân đương nhiên phải sử dụng rất nhiều thủ đoạn khác. Giống như khi Dư Hạnh bị cấm dùng tế phẩm, hắn vẫn có thể sử dụng năng lực bất tử của mình.



“Nào, giết tôi đi.” Bàn tay của Linh Nhân đang siết chặt lấy Dư Hạnh. Đột nhiên, áp lực trên cổ hắn ta đột nhiên tăng lên và hắn ta đang cố gắng tự sát: “Giết tôi đi, tôi rất mong chờ."



Trong mắt Dư Hạnh hiện lên vẻ u ám. Ngay trước khi hắn chuẩn bị bóp nát cổ họng của Linh Nhân, hắn cười lạnh một tiếng: “Anh uy hiếp tôi sao?”



Hắn đột nhiên buông cổ Linh Nhân, lưỡi dao găm sắc bén của Giấc Mộng Nhiếp Thanh xuất hiện trong tay hắn, đâm vào mắt phải của Linh Nhân: "Anh tưởng ra đi dễ dàng như vậy sao? Còn nhớ Triệu Nhất Tửu tại sao lại bị thương không? Trước tiên anh phải trả giá cho chuyện đó."



Giữa lông mày của Linh Nhân hiện lên một chút kinh ngạc. Giây tiếp theo, máu bắn ra tung tóe trên khuôn mặt đầy vết ăn mòn của hắn ta.



Linh Nhân này trước đó làm như không hề biết đau đớn là gì nhưng lần này đã lên tiếng: "A... Hạnh, đau quá."



Diệc Thanh không khỏi kêu lên: "Đã đến lúc này, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu rằng lúc Tửu bị móc mắt ra đã đau đớn như thế nào. Dư Hạnh thực sự không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để khiến cậu ngã xuống. Thật lợi hại!"



Mắt trái của Linh Nhân liếc nhìn Diệc Thanh, hiền lành và bình tĩnh.



Nhưng Dư Hạnh biết hắn ta có chút tức giận.



"Ha ha ha ha..." Dư Hạnh đột nhiên cảm thấy rất thoải mái. Hắn rút dao găm ra, đâm vào vết thương đã lành trên eo Linh Nhân, sau đó đâm vào giữa lông mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận