Trò Chơi Suy Diễn

Chương 282: Ác quỷ được tưới bằng máu (2)

Nhân loại này nghĩ gì vậy? Chết rồi sao?



Anh trai lệ quỷ bỏ qua tiếng hét tức giận của nhân loại đang giả dạng thành bóng đen ở đằng sau, giờ phút này nó thật sự thấy khó hiểu.



Đã chết rồi sao?



Đương nhiên là không.



Con đau nhức kéo Dư Hạnh về hiện thực, anh nhắm mắt trái lại để tránh cho máu chảy vào trong mắt, dùng mắt phải nhìn con lệ quỷ đã dỡ sự phòng bị xuống.



Cảm giác giống như mỗi một lần bị thương trước đây.



Cảm giác về tứ chỉ, tư duy và ánh mắt của hắn vẫn rõ ràng và sống động như cũ.



Đúng vậy, hắn không tinh thông kiếm thuật, nếu để hắn và Triệu Nhất Tửu chiến đấu một đối một thì hắn sẽ thua vì kiệt sức, chắc chắn hắn sẽ bởi vì thể lực không chống đỡ nổi nữa mà thua trận, nhưng nếu đối thủ là Khúc Hàm Thanh thì chỉ trong một phút hắn sẽ bị xiên thành một cái sàng.



Khúc Hàm Thanh từng nói lệ quỷ áo đỏ không là gì. Nhưng mà bây giờ ở đây chỉ có hắn và Triệu Nhất Tửu, mà Triệu Nhất Tửu thì thật sự vẫn chưa đủ mạnh.



Vậy thì chỉ có hắn mới có thể giết lệ quỷ áo đỏ được, chỉ có hắn có thể làm được, không ai có thể thay thế.



Ở khoảng cách này cuối cùng lệ quỷ áo đỏ cũng không thể trốn được nữa.



Dư Hạnh nheo đôi mắt lại, dưới cái nhìn chăm chú của anh trai lệ quỷ hắn nở một nụ cười vô cùng quỷ dị với nó. Giống như một ác quỷ được tưới bằng máu, nở nụ cười từ trong vực sâu với thương tích đầy mình.



Hắn dùng tay trái cầm lấy cánh tay cắm vào đầu hắn của anh trai lệ quỷ, tay phải cầm chuôi dao ngắn lạnh băng, trong khoảnh khắc Triệu Nhất Tửu chợt dừng động tác của hắn ta lại.



Một dao, quyết đoán và bất ngờ.



Mũi dao đâm hết toàn bộ vào trong huyệt thái dương của anh trai lệ quỷ rồi xuyên sang tận bên kia.



Khí đen bốc lên từ con dao ngắn, nhanh chóng đem đến sự tĩnh lặng cho con mồi. Nụ cười của Dư Hạnh vẫn y nguyên.



Nhìn xem, chỉ có hắn mới có thể làm được.



Chỉ có hắn mới có thể dùng lời nguyền rủa này để lấy một mạng đổi một mạng.



Nhưng mà hắn đã gian lận, sau khi dùng một mạng đổi lấy được một mạng của người ta thì hắn vẫn còn rất nhiều mạng để dùng.



Trên gương mặt anh trai lệ quỷ hiện lên vẻ kinh ngạc, hoảng sợ và chấn động, mặt nạ của nó cũng từ từ vỡ vụn, ngay cả Triệu Nhất Tửu và em trai lệ quỷ ở đang đuổi theo sau Triệu Nhất Tửu cũng ngây người.



Đây là xoay chuyển cục diện rồi sao?



Triệu Nhất Tửu không nhịn được mà lùi về sau một bước. Hắn ta nhìn Dư Hạnh cau mày rút ngón tay của anh trai lệ quỷ từ trong óc của bản thân ra, rõ ràng là vết thương chí mạng nhưng Dư Hạnh lại lắc lư đứng lên, thậm chí hắn còn cúi đầu cười rút con dao ngắn ra khỏi đầu anh trai lệ quỷ rồi đâm xuống thêm hai nhát. Giống như một kẻ điên, giống như một tên quái vật.



"Anh trai!” Em trai lệ quỷ hoảng sợ hét lên rồi lập tức nhào về phía Dư Hạnh.



Dư Hạnh quay đầu lại đi về phía nó.



Máu bết vào mặt hắn, miệng vết thương thì vẫn liên tục chảy máu nhưng dường như hắn không phát hiện ra. Điều này khiến cho Triệu Nhất Tửu nhớ đến một người hắn ta từng gặp, là một vị trưởng bối trong gia tộc có nhân cách dị hóa quá cao nên biến thành quái vật. Trưởng bối đó trước kia rất thích hắn ta, lúc hắn ta khoảng năm sáu tuổi thường cho hắn ta một số đồ chơi nhưng hắn ta không thích chúng lắm như xe đồ chơi rồi Transformers gì đó, khiến Triệu Mưu mười tuổi náo loạn nói không công bằng.



Hắn ta bèn ném toàn bộ chỗ đồ chơi đó cho Triệu Mưu, vị trưởng bối kia bèn thay đổi cách thức, bắt đầu sửa chữa rồi mài bén những con dao ngắn linh tinh các thứ cho hắn ta, lúc bấy giờ hắn ta mới để ý đến vị đó rồi dần dần thân thiết.



Nhưng sau đó vào một đêm mưa to, vị trưởng bối đó trong tiếng sấm ầm ầm xâm nhập vào nhà hắn ta, hắn ta ngơ ngác được ba mình ôm vào tủ quần áo cùng với Triệu Mưu, bọn họ ở trong bóng đêm chờ đợi ba đón bọn họ ra ngoài.



Nhưng mà bọn họ không chờ được.



Hắn ta tránh khỏi cánh tay của Triệu Mưu rồi chui ra khỏi tủ quần áo, chỉ thấy vị trưởng bối đó có sắc mặt khác hoàn toàn ngày trước, đôi mắt của vị đó vấn đục, cùng với vô số đôi mắt mọc trên cổ nhìn về phía hắn ta, mà ở dưới chân vị trưởng bối đó là cơ thể đã bị xé nát của ba hắn ta. Sau đó như thế nào nữa?



Hắn ta không nhớ rõ nữa, hình như là Triệu Mưu liều mạng kéo hắn ta chạy, sau đó có người nào đó đến, rồi có người nói với hắn ta ác mộng đã kết thúc, lại có người mang thi thể ba của hắn ta đi Vô số ngày sau đó cảnh tượng ấy đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh hắn ta, dưới sự tĩnh lặng của bóng đêm, cảnh tượng này lại tái hiện đi tái hiện lại trong đầu hắn ta, không sao quên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận