Trò Chơi Suy Diễn

Chương 57: Bình thường phía dưới

Chương 57: Bên dưới sự bình thường
Lam Vô nói khẽ: "Ở cùng các ngươi, Yểm vội vã tìm một cái cớ để thoát khỏi tầm mắt các ngươi. Ngươi càng nhìn nàng chằm chằm, nàng càng giấu kỹ đuôi cáo, chẳng bằng thả sơ hở cho nàng."
Trương Vũ trầm mặc hai giây: "À."
"Ngươi nhìn ra rồi?"
Lam Vô điềm đạm nho nhã, ánh mắt thường ngày cố tỏ ra trầm ổn thanh tịnh lúc này lại sâu thẳm như đầm sâu:
"Ta từng ở bên cạnh hội trưởng Medusa, học được không ít. Công hội Đêm Khuya hiểu rõ Yểm hơn Phá Kính, cho nên, khi Ngu Hạnh đội trưởng vì vừa trở về nên không thể xác định được mục đích của Yểm, dự định giữ nàng lại bên người để thăm dò thì ta đã xác định, nàng có mưu đồ khác."
Trương Vũ không khỏi muốn đánh giá lại Lam Vô.
. . . Không sai, liên quan tới Yểm, người gia nhập bọn hắn nửa đường này, người dùng năng lực đôi mắt để đổi lấy tình báo, bọn họ chưa từng tin tưởng.
Mặc dù nàng là người Ngu Hạnh quen biết từ trước, nhưng chỉ gặp mặt một lần thì có thể đại biểu cho cái gì đâu?
Huống chi lần gặp mặt đó đã là chuyện của hơn một năm trước, bất cứ ai tự mình trải qua một năm khẩn trương hoang đường này đều hiểu rõ, những trải nghiệm trò chơi cường độ cao không chỉ thay đổi thực lực của bọn họ, mà còn cả tư duy.
Mức độ dị hóa chỉ cần không chú ý là tăng cao đến mức không thể cứu vãn, tư duy ý thức không ngừng bị quỷ vật ăn mòn, cho dù là bạn cũ ngày xưa, cũng có thể sớm đã 'cảnh còn người mất'.
Yểm, là điển hình cho việc không ngừng mạnh lên trong năm đó, lấy thân phận độc lang trở thành một kẻ giống như thợ săn tiền thưởng, dựa vào đôi mắt của mình để xác nhận nhiệm vụ, sau đó nhận thù lao.
Giống như chính nàng nói, lần này đến trấn Nam Thủy, cũng là được người khác thuê đến để tìm một vật.
Nàng yếu sao?
Trước đó, thanh danh của nàng đã nổi, chỉ là chưa từng tham gia stream suy diễn, cũng rất ít xuất hiện trong các video đề cử do người khác đăng tải, cho nên ngoại trừ Viện Nghiên Cứu và Tổ Điều Tra Vị Vong Diễn Minh, chỉ sợ không mấy ai biết nàng rốt cuộc có thủ đoạn gì.
Nhưng tuyệt đối không ai cho rằng nàng yếu, bất kể là trí thông minh hay sức chiến đấu.
Nếu nàng thật sự không có năng lực chiến đấu gì, thì lấy đâu ra bản lĩnh dám nhận nhiệm vụ thuê, mà còn thành công nhiều lần.
Thế nhưng, từ khi bắt đầu hành động cùng nhóm Ngu Hạnh, nàng liền tỏ ra yếu đuối đến đáng thương, dường như ngoài cặp mắt kia ra thì không còn gì khác, tư duy phản ứng cũng rất chậm, quả thực còn chậm hơn cả Trương Vũ.
Ngu Hạnh phải ứng biến tình hình, khi vừa được Yểm bắt chuyện, hắn dù phát giác được người phụ nữ này lời nói và hành động không nhất quán, nhưng không thể biết được rốt cuộc nàng muốn thứ gì, bởi vậy thuận nước đẩy thuyền, đồng ý để Yểm gia nhập.
Hoa Túc Bạch ngay lần đầu tiên nhìn thấy Yểm đã hiểu rõ trong lòng, cũng âm thầm biết được ý nghĩ của Ngu Hạnh, chính vì như thế, hắn mới công khai tỏ ra bài xích sự tồn tại của Yểm để thăm dò nàng, còn Ngu Hạnh thì không nói một lời.
Nhưng nếu muốn giữ Yểm ở lại trong đội, Hoa Túc Bạch cũng chỉ dọa nàng một chút, về sau cũng làm ra vẻ chấp nhận nàng.
Sau đó chính là ngầm hiểu phòng bị lẫn nhau.
Trương Vũ không có ưu điểm gì khác, chính là thông minh.
Trước đây cũng vì hắn thông minh, trực giác nhạy bén, Ngu Hạnh và Khúc Hàm Thanh cuối cùng mới quyết định trong lúc tiếp nhận Tăng Nhiễm Nhiễm thì tiện thể mang theo cả hắn.
Huống chi năng lực hiện tại của hắn lại thiên về hướng cực đoan như vậy, chủ yếu dùng để điều tra và dò xét, Trương Vũ không có ý kiến gì về việc trong đội có thêm một người, hắn chỉ có thói quen quan sát Yểm.
Cho nên hắn rất nhanh phát hiện Yểm có chút không khớp với thông tin hắn biết, rõ ràng là đang giấu dốt.
Giống như việc hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra bộ mặt thật ẩn sau vẻ ngoài thân thiện của Hoa lão bản, thái độ kiểu "xem kịch" của Hoa Túc Bạch và Ngu Hạnh đối với Yểm, dù rất kín đáo, vẫn bị Trương Vũ nắm bắt được.
Thế là hắn biết, đội trưởng cũng không tin tưởng Yểm.
Vậy thì hắn đương nhiên cũng phải phối hợp với đội trưởng, làm ra vẻ chấp nhận Yểm như một đội viên bình thường, chỉ có điều —— Trên đường cùng Ngu Hạnh đến bệnh viện trên trấn, hắn đã thẳng thắn nói với đội trưởng về phát hiện và suy nghĩ của mình.
Trò chơi lần này đối với hắn mà nói vốn là một bài khảo sát tại chỗ, Ngu Hạnh không cần nói gì với hắn, việc hắn tự mình nhìn ra được bao nhiêu sẽ quyết định hắn có tư cách chạm đến hai chữ Phá Kính hay không.
Dù sao lúc ấy trông Ngu Hạnh rất vui, còn thưởng cho hắn một cái bánh mua ven đường.
Ăn rất ngon.
Ngu Hạnh nói, nếu hắn đã nhìn ra, vậy giao thêm cho hắn một nhiệm vụ, là trong quá trình tiếp xúc sau này hãy để mắt kỹ Yểm, đừng để nàng giở trò ngay dưới mí mắt mà lại thành công.
Sau khi rời bệnh viện trước một bước, Trương Vũ đã đi tìm Hoa Túc Bạch trước giờ hẹn tập hợp, hỏi thêm chút chuyện liên quan đến Yểm.
Nói cũng lạ, Hoa lão bản người này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng mâu thuẫn: nguy hiểm, giả tạo, sâu không lường được, nhưng lại khiến người ta an tâm —— đó là kiểu an tâm khi xác định Hoa lão bản sẽ không gây bất lợi cho hắn.
Chính Trương Vũ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng cảm giác mình là "phe bạn" của Hoa lão bản, giống như việc Hoa lão bản hễ nghe lời Ngu Hạnh là sẽ ngay lập tức đối xử rất tốt với hắn.
Hắn thậm chí nhìn ra được, sự tin tưởng Ngu Hạnh dành cho Hoa lão bản nhìn như gần bằng không, nhưng thực tế lại luôn tin tưởng mọi lúc mọi nơi, dễ dàng đưa lưng về phía Hoa lão bản, vừa tỏ vẻ ghét bỏ nhưng chưa bao giờ thật sự từ chối việc Hoa lão bản đi cùng.
So với thái độ đối với Yểm, Ngu Hạnh đối với Hoa lão bản hoàn toàn khác hẳn.
Trương Vũ không hiểu rõ câu chuyện giữa những đại lão này, mặc dù có lòng bát quái, nhưng không tìm được thời cơ tốt, hắn chỉ bổ sung thêm thông tin liên quan đến Yểm từ chỗ Hoa lão bản.
Yểm người này, đôi mắt của nàng mạnh hơn nhiều so với những gì nàng nói.
Nàng có thể nhìn thấy hư ảo, nhìn thấy chân thực, nhìn thấy hình dáng linh hồn đằng sau một người.
Nàng nói nàng nhìn thấy linh hồn Hoa Túc Bạch giống như một cái cây, còn chưa kịp nhìn kỹ thì hai mắt đã nhói đau chảy máu, câu trước là thật, câu sau chắc chắn là giả.
Việc này còn lâu mới đến cực hạn chịu đựng của nàng.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngu Hạnh, thật sự là vì Ngu Hạnh đang xem tin, nàng sợ làm phiền nên mới đứng nhìn từ xa hồi lâu sao?
Không thể nào, Yểm căn bản không phải loại tính cách đó. Nàng rõ ràng là vì nhìn thấy "chân thực" của Ngu Hạnh nên mới thoáng e ngại, do dự không dám tiến tới.
Đây là Hoa Túc Bạch nói cho Trương Vũ.
Trương Vũ cũng không đủ lớn mật để hỏi chân thực của đội trưởng là dạng gì, mà chính Hoa Túc Bạch đã đầy ẩn ý nói với hắn: "Nàng sẽ thấy Ngu Hạnh và ta tương tự nhau, sau đó không thể không gia nhập chúng ta, nếu không, nàng sẽ không thể giải đáp bí mật mà đối với nàng là không thể lý giải này."
Sau đó hắn và Hoa Túc Bạch tách ra, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra mà đến con hẻm nhỏ đã hẹn vào đúng giờ tập hợp, người đến sớm nhất vẫn là hắn và Hoa Túc Bạch, nhưng việc tách ra là để giữ vẻ cẩn thận cần thiết.
Sau đó nữa, hắn vẫn luôn ở quanh Yểm.
Lúc phân chia vị trí, Yểm định lên lầu hai, nhưng bị Ngu Hạnh một câu nói phá hỏng ý định, thế là vừa rồi nàng lại chủ động đi theo Tiết Thủ Vân, thành công thoát khỏi sự giám sát của hắn.
Vốn dĩ không nên để nàng thành công.
Trương Vũ mím môi nhìn Lam Vô: "Ngươi muốn nói không chỉ có thế này, phải không?"
Lam Vô nhỏ giọng nói: "Ta biết năng lực của ngươi là gì, hội trưởng Medusa từng mua thông tin về ngươi từ Viện Nghiên Cứu. Cho nên, ta tin tưởng ngươi là người thông minh, nhất định có thể hiểu được, so với việc trói con mồi ở bên cạnh, không bằng để con mồi tưởng rằng mình đã tự do."
"Ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt sinh động, dường như đã đeo một loại mặt nạ nào đó để kiềm chế bản thân cho đến tận bây giờ, chỉ đến khe hở không người trông coi này mới hé lộ một chút bản tính.
"Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, năng lực của ta có liên quan đến việc đó."
"Chúng ta lén lút đi xem một chút, xem Yểm sau khi thoát khỏi tầm mắt các ngươi sẽ đi đâu, được không?"
Nàng chỉ nói mình nhận thuê, đến để lấy một vật.
Nhưng không nói chủ thuê của nàng không có mặt tại hiện trường nha.
Ha, quy tắc định sẵn cho bữa tối này đã bị phá vỡ tan tành như cái sàng rồi. Trương Vũ chết lặng thầm phàn nàn trong lòng một câu, nhưng lại không lùi bước.
Hắn nhìn thấy một sự thanh tịnh hiếm có trên người Lam Vô, không lo lắng Lam Vô có ý đồ xấu.
Hắn chỉ có một câu hỏi: "Đây là đang giúp ta? Vì sao?"
Lam Vô chậm rãi cười: "Hội trưởng nói, ở hậu viện là Ngu Hạnh đã giúp ta."
Cho nên hắn thích Phá Kính.
Lời tác giả: Bàn về cảm giác khi đang viết tiểu thuyết linh dị, cửa tủ đầu giường đóng kỹ bỗng nhiên bật mở kêu 'két' một tiếng. (ω) Nhưng mà ta quá lười, cứ dựa trên giường viết cho xong hẳn chương này mới đi đóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận