Trò Chơi Suy Diễn

Chương 201: Chín hồn sầu lang thang (1)

[Lữ Tiêu Vinh: Là cú sốc trực tiếp về mặt tỉnh thần. Nó giống như một cái gai vậy, những người khác nhau khi thấy nó sẽ có cảm xúc khác nhau. Ngoại trừ không nhìn, nếu nhìn thì chắc chắn sẽ bị cặp mắt đó hấp dẫn, rồi bị nó ảnh hưởng.]



[Diễn Minh: Năng lực này của Yểm có chút thú vị. Tuy rằng rất khó khống chế nhưng lại là năng lực cấp quy tắc, về sau sẽ rất đáng sợ. Cái nhìn vừa nãy của cô ấy đã phá vỡ quy tắc, nhìn thấy Linh Hồn Tướng của người nào đó rồi.] Lữ Tiêu Vinh giải thích để người xem có một nửa câu trả lời, nhưng họ cũng lại nảy sinh thêm những nghi ngờ mới.



Người nào đó?



Cụ thể là ai cơ. Linh Hồn Tướng mà lại có thể có được loại năng lực kỳ dị đến mức khiến người ta rung động, chỉ một cái nhìn thôi cũng bị ảnh hưởng ư?



[Đừng đoán nữa. Tôi đi vào phòng phát sóng trực tiếp của những người khác để xem lại rồi. Hướng kia là Hạnh và ảo thuật gia, không biết vừa rồi là ai hết.] Góc nhìn của khán giả rất tự do nên họ đã biết danh tính của những suy diễn giả từ sớm.



Phương Tiểu Ngư là Hạnh, A Bạch là ảo thuật gia.



Bao gồm cả tiên tri Tống Tuyền, trong đội ngũ mười ba người này... Có chừng bốn suy diễn giải



Sau khi người xem phát xong bão bình luận, mọi người trơ mắt nhìn Lữ Tiêu Vinh và Diễn Minh bỏ rơi đội trưởng đang mặc đồ nam, rời khỏi phòng phát trực tiếp của Yểm. Bọn họ tách nhau ra, lần lượt vào phòng phát trực tiếp của Dư Hạnh và Carlos, Lữ Tiêu Vinh còn lên tiếng chào hỏi Diêm Lý, người đồng đội vẫn luôn ở trong phòng phát, nhưng lại bị Diêm Vương gia lạnh lùng phớt lờ.



Dư Hạnh kéo A Bạch không biết bơi cũng tới được bờ rồi nhặt camera về. Vừa rồi, hắn lại cảm nhận được cái nhìn chăm chú ấy. Khác với cái nhìn của người giấy nhỏ, lực xuyên thấu của ánh mắt kia quá mạnh, nó khiến hắn vô thức nhíu mày. Thật kỳ lạ, có cảm giác như bị nhìn thấu vậy... Dù đây là điều không thể nào nhưng hắn vẫn theo bản năng mà nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn.



Mọi người lên bờ xong lại sờ soạng đi trở về một đoạn nữa mới bật đèn pha lên tiếp. Yểm đếm số người, âm thầm phát hiện ra có ba thành viên nữa đã mất tích, chỉ sợ là chưa kịp thoát khỏi cái bóng đã bị chết đuối luôn rồi. Năng lực vẫn còn đang hoạt động nên Yểm chưa bỏ cuộc mà nhìn qua mặt của tất cả mọi người, nhưng cuối cùng cũng không còn khoảnh khắc trùng hợp như vừa rồi nữa. Quên đi.



Mặc dù đôi mắt khi nãy đã khiến cô ấy thình lình rung động vô ngần nhưng đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, là giả, là giả. Yểm tắt năng lực của mình rồi gọi cả đội quay lại chỗ ngã rẽ. Về phần những đội viên đã chết... Mỗi người trong đội vũ trang đều chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, tự nguyện bán mạng từ lâu. Cô ấy không có quyền thương cảm cho người khác.



Trên đường đi, dường như Yểm nhớ tới điều gì đó, có ý riêng mà khen ngợi A Bạch: "Vị bác sĩ này, đầu óc của anh suy nghĩ nhạy thật đấy, thế mà có thể nghĩ đến việc tắt đèn nhanh như vậy. Nếu không biết sớm, trong tình huống nguy hiểm, người bình thường rất khó để tự đặt mình vào bóng tối mà."



Tống Tuyền gật đầu đồng ý. Anh ta không còn lạnh nhạt như lúc đầu nữa. Vì vừa nãy, A Bạch xem như đã cứu anh ta một mạng.



A Bạch e ấp ỏn ẻn nói: "Không có gì, không có gì. Tôi cũng rất căng thẳng đó, nhưng tôi là loại người càng căng thẳng thì càng động não nhanh thôi." Mà Dư Hạnh, người đã nói với A Bạch câu trả lời, nghe hắn ta nói vậy thì không khỏi cảm động vô cùng, trong giọng nói lộ ra muôn vàn hạnh phúc và tán thành: "Cậu lợi hại quá nha, A Bạch!"



Ngã rễ bên trái đáng sợ hơn là nguy hiểm, còn bên phải thì lại rất ngắn, là đường cụt chẳng có gì hết



Sau khi ra ngoài, mấy người ngồi quây quần ở một mảnh đất trống để sống tạm. Họ lại nhặt thêm mấy cành cây rồi cởi khoác áo và giày ra hong khô. —— Bọn họ đã xác định trên đảo Tử Linh không có côn trùng, thậm chí có thể nói là không có bất kỳ động vật sống nào hết. Do đó, mấy bộ đồng phục ngụy trang có khả năng chống côn trùng này thực sự không cần thiết.



Côn trùng là sinh vật dễ sống sót nhất, chúng có cảm giác rất nhạy bén đối với nguy hiểm. Nhưng ngay cả côn trùng mà đảo Tử Linh cũng không có, điều này rất có thể đã nói lên được vấn đề.



Hoặc là trên đảo có thứ gì đó khiến côn trùng sợ hãi, hoặc ở đây tồn tại thứ làm chúng không thể sống nổi. Trong quá trình sưởi ấm, Yểm đã báo cáo nhanh lại tình hình thương vong cho Võ Nhuận Hạo qua bộ đàm, đồng thời liên tục đảm bảo rằng Phương Tiểu Ngư vẫn ổn. Nói được một lúc, ánh mắt cô ấy nhìn Phương Tiểu Ngư đã có chút nguy hiểm. Người đàn ông cơ bắp vạm vỡ (Vụ) bực bội ném bộ đàm cho Dư Hạnh: "Tự cậu nói với anh rể của mình đi! Anh ta không tin ông đây!"



Dư Hạnh không còn cách nào khác đành cầm bộ đàm lên, có sao nói vậy. Bộ đàm trong thế giới Suy Diễn có chất lượng rất tốt lại còn chống nước, dù đã bị ngầm trong nước một lúc cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận