Trò Chơi Suy Diễn

Chương 181: Trận chiến người mới bắt đầ...

Để tiện cho việc theo dõi, Dư Hạnh dẫn theo Khúc Hàm Thanh vào thuê phòng tại khách sạn mà Lăng Hằng tá túc. Hắn thuê căn phòng ngay bên dưới phòng của Lăng Hằng, còn Khúc Hàm Thanh chưa từng chạm mặt Lăng Hằng, nên nghênh ngang thuê căn phòng ở ngay kế bên phòng của hắn ta.



Hai người chỉ mua chút ít nhu yếu phẩm và quần áo phục vụ cho sinh hoạt hằng ngày, không để cho bất cứ kẻ có ý đồ xấu nào phát hiện ra và giám sát. Trong ba mươi ngày kế tiếp, Lăng Hằng tới nhà hàng khách sạn ăn cơm, hắn cũng không rời phòng nửa bước. Cũng như Dư Hạnh suy đoán, thành viên của Đan Lăng Kính ở thành phố Phù Hoa hết sức cẩn thận, không hề tới gặp Lăng Hằng, hoặc có thể là đang đợi cơ hội.



Khúc Hàm Thanh không muốn chờ đợi một cách bị động, tận dụng khoảng thời gian này để lui tới địa điểm mấy vụ án kia xảy ra.



Năng lực của cô ấy rất mạnh, có thể dễ dàng tránh được sự theo dõi của cảnh sát mặc thường phục. Bằng việc thăm hỏi hàng xóm của người bị hại, nói bóng nói gió, cô ấy đã điều tra được mạng lưới quan hệ của người bị hại cùng với lối sinh hoạt hằng ngày, hoàn thiện thông tin và thân phận của người bị hại.



Dư Hạnh dành một ngày rưỡi để tạm quên sự đời, cả ngày chỉ ở trong phòng ăn uống ngủ nghỉ, cùng lắm thì khi Khúc Hàm Thanh đi ra ngoài điều tra, hắn sẽ cho cô một vài ý kiến sâu xa.



Bởi vì Khúc Hàm Thanh có tế phẩm che giấu sự tồn tại, còn hắn thì không có. Dư Hạnh cho rằng, với tố chất thân thể của hắn bây giờ, tra được một nửa thôi đã mệt chết người rồi. Nếu như để cảnh sát đang âm thầm theo dõi phát hiện ra, vậy thì chuyện sẽ càng thêm phiền phức.



Vì thế, hắn vẫn nên phơi thây ở nhà, làm con cá mặn thì hơn.



Kể từ khi nạn nhân bị cắt cổ đầu tiên được phát hiện đến nay, đã qua đi mười bảy ngày, trong khoảng thời gian này có vài trận mưa to, xuất hiện thêm ba người bị hại.



Áp lực của phe cảnh sát rất lớn, nhưng lại không muốn khiến dân tình hoảng sợ, nên bọn họ chỉ đành điều tra kín đáo. Khúc Hàm Thanh cũng không biết việc điều tra của cảnh sát tiến triển ra sao, chỉ đành bắt tay vào điều tra thi thể.



Buổi tối ngày thứ ba mươi, Khúc Hàm Thanh nói với Dữ Hạnh: “Tôi sắp xếp lại tư liệu kỹ càng rồi sẽ đưa cho anh. Anh giải quyết cuộc thi đấu của lính mới bắt đầu lúc không giờ ngày ba mươi mốt kia đi.”



Cuộc thi đấu của lính mới bắt đầu vào lúc không giờ ngày ba mươi mốt, không chiếm dụng thời gian hiện thực. Sau khi tất cả người xem xác nhận theo dõi, sẽ thống nhất tốc độ của dòng chảy thời gian. Trong khi cuộc thi đấu diễn ra, nếu lựa chọn rời khỏi phần Iivestream, sẽ không thể vào lại nữa.



Dư Hạnh hết sức mong đợi về cuộc thi đấu dành cho người mới này, dù sao hắn cũng chưa từng tiến hành suy diễn trước nhiều người xem như thế, ngẫm lại còn cảm thấy rất kích thích.



Còn năm phút nữa là đến không giờ ngày ba mươi mốt, Dư Hạnh nhận được lời nhắc của hệ thống. [Cuộc thi đấu của lính mới sắp bắt đầu, sắp tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?]



Dư Hạnh nhìn Khúc Hàm Thanh đang ngồi trong phòng mình.



Có thể đây là vấn đề chung của phụ nữ... Khúc Hàm Thanh nói rằng có rất nhiều nữ suy diễn giả xem phát sóng trực tiếp, bảo hắn phải phát huy ưu thế của mình, tút tát cho đàng hoàng, ăn mặc đẹp một chút, sẽ lừa được không ít tiền ủng hộ. Nghe cô ấy nói như vậy, hắn không đồng tình cho lắm. Với gương mặt này của hắn, mặc cái gì quan trọng lắm sao?



Sau đó, Khúc Hàm Thanh không thèm để ý đến hắn nữa.



“Tôi vào trò chơi nhé?” Dư Hạnh nói với cô ấy.



“Được, tôi ở đây cũng có thể tiến hành theo dõi.” Khúc Hàm Thanh gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.



Dư Hạnh chọn tiến vào trò chơi. Tức thì, tầm nhìn của hắn tối sầm lại, như thể toàn bộ thế giới đột nhiên bị tắt điện. Ngay sau đó, Dư Hạnh cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo, chật chội, hắn đưa tay ra sờ, phát hiện phía sau lưng, hai bên sườn đầu là tường kim loại.



Trong lòng hiểu rõ, hắn chạm tay lên phía trên, quả nhiên, đỉnh đầu cũng là tường kim loại.



Có vẻ hắn đang bị nhốt trong một cái hòm nho nhỏ, như thể một món hàng bị trói gô, bị tước đi thị lực. “Sao mình lại có cảm giác hệ thống càng ngày càng thành thạo trong việc thay đổi không gian từ thế giới hiện thực đến trò chơi suy diễn nhỉ... Lần trước tốt xấu gì cũng hôn mê một thời gian, bây giờ lại chỉ trong nháy mắt.” Nghĩ vậy, Dư Hạnh đưa tay sờ soạng phía trước. Trước mắt chỉ có khoảng tối tăm không biết điểm dừng, không cần nghĩ cũng biết, hắn cần phải đi thẳng.



Sờ soạng ởi được vài chục bước, Dư Hạnh thay đổi hoàn toàn tưởng tượng của mình về không gian này. Đây không phải cái hòm nào hết, mà là một hành lang vừa hẹp vừa dài, ở đằng xa kia, đã mơ hồ xuất hiện vài tia sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận