Trò Chơi Suy Diễn

Chương 28: Không cần lo lắng

"Triệu... Nhất Tửu?"
"Ngươi nói hắn là bệnh tâm thần quỷ?"
Ngu Hạnh đang ghé vào thành thùng gỗ, cơ thể bất giác căng cứng lên, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ý tứ không rõ.
Tiểu Giang trầm mặc một chút, chìm người xuống nước: "Nếu cách xưng hô này mạo phạm ngươi, lần sau ta sẽ nhớ đổi cách gọi khác."
Đó căn bản không phải là trọng điểm!
Thái dương Ngu Hạnh giật giật, hắn mơ hồ ý thức được một kết quả chẳng lành từ chuyện này.
Triệu Nhất Tửu chẳng có điểm nào liên quan đến bốn chữ "bệnh tâm thần quỷ" cả, chỉ có... chỉ có lúc "lệ quỷ tính cách" của hắn bị kích hoạt mà thôi.
Trong một buổi suy diễn nào đó ở tương lai, Triệu Nhất Tửu lại một lần nữa mặc kệ cho "lệ quỷ tính cách" xuất hiện, đồng thời bọn họ vẫn là đồng đội, hắn thậm chí còn để Quỷ Tửu (phiên bản lệ quỷ của Triệu Nhất Tửu) truyền đạt tin tức quan trọng như vậy cho ta sao?
Hắn sẽ tin tưởng Quỷ Tửu như vậy sao?
Hiện tại Ngu Hạnh không nghĩ rõ ràng được logic trong đó, dù sao từ bây giờ cho đến thời điểm Tiểu Giang nói, ở giữa là một khoảng thời gian trống rất lớn.
Dù là trí giả lợi hại đến đâu cũng không thể nhìn trộm tương lai như Tiên Tri được, nhất là một tương lai có nhiều biến số như vậy.
Nhưng sau vài giây tư duy nhanh chóng, Ngu Hạnh nhớ ra ở đây có một "tương lai" có sẵn — dù sao đi nữa, Tiểu Giang cũng đã trực tiếp gặp Triệu Nhất Tửu lúc đó, hắn lập tức hỏi: "Vậy lúc đó, các ngươi còn nói gì—"
"Không cần lo lắng." Tiểu Giang ngắt lời Ngu Hạnh, thấy sắc mặt hắn, bèn bổ sung thêm cho câu nói này, "Triệu Nhất Tửu nói, 'Không cần lo lắng'. Hắn nói chúng ta đã gặp ngươi của quá khứ, đến lúc đó dù ngươi hỏi gì, cứ nói cho ngươi bốn chữ này."
Ngu Hạnh im lặng.
"Đây là câu trả lời của ngươi trong tương lai dành cho ngươi của hiện tại. Ta không quan tâm chuyện giữa các ngươi, nhưng ngươi có thể không tin bất cứ ai, chẳng lẽ lại không tin chính mình sao?" Tiểu Giang bình tĩnh nói xong, liền nhắm mắt lại, định yên tĩnh hoàn thành việc trị liệu cuối cùng.
Ngu Hạnh đứng thẳng người, nhìn chằm chằm mặt Tiểu Giang, dường như đang cân nhắc xem trong những lời vừa rồi có chỗ nào là nói dối không.
Một lúc lâu sau, nụ cười quen thuộc lại hiện lên trên mặt hắn.
"Ra là vậy, không hổ là Ta, vậy mà tính toán chu đáo như thế, ngay cả lời nhắn gửi đi cũng đã nghĩ đến rồi." Giọng nói tự luyến như thường lệ rất vui vẻ, nghe tâm trạng phấn chấn, không còn chút nóng nảy nào như ban nãy.
Tiểu Giang: "Phong cách không biết xấu hổ đúng là rất giống Ninh Phong, thảo nào hắn thấy ngươi tốt."
Ngu Hạnh nghe vậy chợt hiểu ra: "Ninh Phong đúng là không ra gì, nhưng cũng thảo nào mỗi lần ta thấy hắn đều cảm thấy hắn là người có mắt nhìn."
Tiểu Giang: "..."
Tiểu Giang chọn cách hoàn toàn im lặng.
Làm cho đứa nhỏ cứng họng rồi, Ngu Hạnh hì hì cười một tiếng.
Nếu những gì đối phương nói đều là thật, vậy lúc này hắn thật sự chẳng có gì phải lo lắng cả.
Người hiểu rõ mình nhất vĩnh viễn là chính mình, hơn nữa hắn đã được chứng kiến sở thích quái ác của chính mình trong mộ cung rồi. Nếu tương lai chính mình thật sự nói như vậy, thì điều đó có nghĩa là...
Lúc đó, chính mình đang ở một điểm thời gian muộn hơn, những gì hắn đang trải qua ở Địa Hạ chi thành bây giờ, đối với chính mình sau này mà nói, chính là sự thật đã định.
Tất cả những ý tưởng của hắn hiện tại đều là những ý tưởng mà chính mình trong tương lai đã từng có.
Nói cách khác, chính mình trong tương lai hoàn toàn hiểu rõ những lo lắng hiện tại này, đồng thời đưa ra lời khuyên "Không cần lo lắng", ngoài ra lại không nhân cơ hội để Tiểu Giang mang thêm lời nào khác.
Hoặc là do một loại hạn chế nào đó, hoặc là chính mình tương lai sau khi cân nhắc cảm thấy rằng bản thân ở Địa Hạ chi thành tốt nhất là không nên biết quá nhiều.
Dù nói thế nào, Ngu Hạnh đương nhiên thật sự tin tưởng chính mình.
Nếu như tương lai hắn sẽ tin tưởng "lệ quỷ tính cách" của Triệu Nhất Tửu, đồng thời xem Triệu Nhất Tửu là một mắt xích trong kế hoạch, dùng các mối liên kết đưa Dụ Phong Trầm và Tiểu Giang đến đây, thì có nghĩa là tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát rồi.
Còn có một điều nữa là...
Ngu Hạnh nhẹ nhàng đi sang một bên, ngồi xuống đất, một tay chống cằm.
Thông tin tình báo này là do hắn nói cho Dụ Phong Trầm, vậy chắc chắn phải có lợi ích và con bài mặc cả để trao đổi. Hắn đưa tình báo cho người khác, thì lợi ích nhận lại là gì?
Dựa theo hiểu biết của hắn về tính cách chính mình, lợi ích rõ ràng nhất, cùng lắm chỉ là lúc này hắn có thêm hai trợ thủ ở Địa Hạ chi thành, hơn nữa vì tính định hướng của thông tin, quyết sách của hắn có thể ảnh hưởng rất lớn đến phương thức hành động của Dụ Phong Trầm và Tiểu Giang.
Ừm...
Hai người này được gửi tới làm công cụ mà.
Cho nên tiếp theo ở Địa Hạ chi thành, hắn không chỉ phải chia sẻ những việc đã làm hoặc thông tin nhận được cho hai người họ, mà còn phải giúp Dụ Phong Trầm che giấu tung tích.
... Sao lại có cảm giác như tìm về hai kẻ phiền phức vậy nhỉ.
Cũng may hiện tại hắn chắc chắn sẽ nhận được lợi ích gì đó, nên trong tương lai mới đưa ra lựa chọn tương tự. Vì vậy, về phần lợi ích, hắn không cần lo lắng.
Suy nghĩ miên man, khoảng năm sáu phút sau, Ngu Hạnh đã âm thầm vạch ra xong kế hoạch và dự định tương lai, thậm chí còn dư sức để suy nghĩ bay xa, chú ý đến nơi này là Táng Thân Biển.
Triệu Nhất Tửu sau này sẽ đến Táng Thân Biển — dưới sự cho phép của hắn.
Có lẽ hắn cũng là người đồng hành, chỉ là Dụ Phong Trầm và những người khác không nhìn thấy hắn thôi.
Nơi này chắc chắn rất quan trọng. Ngu Hạnh lục lọi trong góc ký ức, nhớ ra một chi tiết rất nhỏ: trong phó bản livestream bệnh viện, Quỷ nhân ô vuông Triệu Nhất Tửu đã từng vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô bé Hải Yêu đáng thương, yêu cầu đối phương cùng đi đến một 'suy diễn' liên quan đến hải dương.
Lúc đó Ngu Hạnh không biết, nhưng sau khi kết thúc, trong buổi tổng kết nội bộ của đội, Triệu Nhất Tửu đã khôi phục bình thường chủ động đề cập điểm này. Do tính đặc thù của phó bản bệnh viện, lệ quỷ xuất hiện dưới hình thức nhân cách thứ hai, có thể động tay động chân nhiều hơn về mặt ký ức, cho nên Triệu Nhất Tửu dù nhớ được, nhưng lại không hiểu tại sao Quỷ nhân ô vuông lại làm vậy.
Nơi cuối cùng bọn họ đến, có lẽ chính là Táng Thân Biển này.
Tại sao cuối cùng hắn lại quyết định đồng ý cho Triệu Nhất Tửu đi nơi đó?
Ngu Hạnh gãi đầu, đối với loại chuyện không chắc chắn này, hắn cảm thấy thật kích thích.
Ngay lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Giang trong thùng gỗ mở mắt, ngồi thẳng dậy: "Này."
Ngu Hạnh nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiểu Giang nói: "Vết thương của ta khá hơn rồi, tiếp theo phải làm gì?"
"Ừm." Ngu Hạnh đứng dậy, đi đến bên tường, thuận tay rút một chiếc khăn mặt sạch sẽ ném cho Tiểu Giang.
Sau đó hắn bắt đầu cởi quần áo.
Tiểu Giang: "?"
"Ngươi làm gì vậy."
Ngu Hạnh nhíu mày, rồi lập tức hiểu ra: "À, quên mất ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, dễ xấu hổ."
Nói rồi liền quay người đi, chiếc trường bào dính máu Tiểu Giang trên người bị hắn cởi ra trong vài động tác, để lộ cơ thể rắn chắc trong không khí.
"Vì ôm ngươi đến đây, quần áo ta bẩn hết rồi, nhân tiện thay bộ khác. Ngươi cũng nên mặc cái này đi, loại trường bào này cung cấp không giới hạn, hơn nữa đều là đồ mới."
Tiểu Giang mặt không đổi sắc nhìn hắn, rồi cúi đầu, nhìn bàn tay đang cầm khăn của mình, dừng lại một giây trên cánh tay không có mấy cơ bắp.
"Rồi sao nữa."
"Sau đó? Ta dẫn ngươi đến chỗ ngủ, rồi sau đó trời sẽ tối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận