Trò Chơi Suy Diễn

Chương 60: Logic trước sau như một với bản thân mình

Chương 60: Logic trước sau như một với bản thân mình
Thư ký tự nhiên đã sớm chờ ở đây, Ngu Hạnh liếc nàng một cái, không hề tỏ ra dễ nói chuyện.
Hắn chỉ nhíu mày, dùng giọng điệu quen thuộc của người bề trên nói: "Nếu là khảo sát, nơi quan trọng như khu nuôi dưỡng này, nhất định phải tự mình đến xem xét. Nhưng mà nghe vị này —— ngươi làm chức vụ gì?"
Sắc mặt thư ký khó coi, nàng nghe ra được sự ngạo mạn trong giọng nói của Ngu Hạnh: "Ta là một trong những thư ký chấp hành của trưởng quan Weir, ngài có thể gọi ta..."
"Không quan trọng, ta chỉ hỏi chức vụ của ngươi, không muốn biết tên của ngươi." Ngu Hạnh không đợi nàng nói xong liền đưa tay cắt ngang, nói một cách bình thản, "Nghe ý của ngươi, khu nuôi dưỡng mùi vị không dễ ngửi, cho nên người của ban thư ký các ngươi, xưa nay không đến giám sát?"
Ánh mắt hắn rất lạnh lùng, ban thư ký bình thường vốn cao cao tại thượng trước mặt những người sống sót, lúc này lại bị "Trưởng quan Căn cứ số Một" trả lại y như vậy.
Ngu Hạnh thầm nghĩ, hóa ra tên nữ trưởng quan là Weir, hắn còn tưởng rằng cho đến khi phó bản kết thúc tác giả cũng không có ý định đặt tên cho nàng.
Thư ký ôm văn kiện, tay dùng sức mấy phần, đốt ngón tay trắng bệch, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Sao có thể như vậy, trưởng quan Weir rất quan tâm mỗi một người sống sót, người sống sót ở khu nuôi dưỡng và khu trồng trọt đều có phụ cấp thêm."
Ngu Hạnh cất bước đi qua bên cạnh thư ký, quay lại đường cũ: "Ồ? Vậy nói cho ta một chút, đãi ngộ cụ thể của bọn họ là thế nào, ta đi vào một vòng, chỉ cảm thấy quản lý lỏng lẻo, lại gần như bóc lột."
Thư ký vô thức đuổi theo hắn: "Không, không phải! Mỗi một người làm việc tại khu nuôi dưỡng, khu trồng trọt..."
Năm phút đồng hồ sau, Ngu Hạnh đã nắm rõ đãi ngộ của người sống sót ở hai khu vực này.
Cho đến khi hắn cười nhẹ một tiếng, hỏi thư ký hôm nay có phải quá rảnh rỗi, không có việc gì làm hay không, thư ký mới tái mặt, ý thức được mình đã bị moi bao nhiêu lời.
Nàng vốn là phụng mệnh đến để quan sát thái độ của Ngu trưởng quan!
Không thể hoàn thành nhiệm vụ, thư ký lủi thủi rời đi, Ngu Hạnh lại đi dạo các khu vực khác, hoàn toàn thể hiện rằng hắn có thực lực không cần kiêng dè gì.
Trên đường đi, hắn có gặp các tiểu đội thanh lý đang tuần tra, không nói chuyện với họ, chỉ lẳng lặng ghi nhớ khuôn mặt của những người mặc y phục tác chiến này.
Mấy tiếng sau, Ngu Hạnh trở lại chỗ ở, Triệu Nhất Tửu đã chờ sẵn trong phòng, hai người nhìn nhau, Ngu Hạnh tiện tay đóng cửa lại.
"Tầng quản lý và người sống sót là hai tập thể riêng biệt." Triệu Nhất Tửu dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, "Vấn đề của căn cứ không liên quan đến những người sống sót tầng dưới chót, bọn họ đều bị che giấu thông tin."
"Dò hỏi ở nhà ăn à?" Ngu Hạnh đặt mông ngồi xuống giường, hắn lại co người lại ở bất kỳ chỗ nào có thể chứa được trọng lượng cơ thể hắn, giống như một đống sứa.
"Ừ, ta còn dò hỏi về tổ chức thành viên ra quyết sách của nữ trưởng quan, bên cạnh nàng có ba thư ký thân cận, bảy thư ký chấp hành, ngoài ra, nhân viên kiểm tra cũng là do nàng tự mình bồi dưỡng, tiểu đội thanh lý nghe nàng phân công, nhưng không hoàn toàn chịu trách nhiệm trước nàng." Triệu Nhất Tửu ngước mắt, khí chất lạnh lùng khi nói một đoạn dài như vậy càng lộ vẻ máy móc, như một binh khí hình người không có tình cảm.
Ngu Hạnh nghe vậy liền ngả người ra sau nằm xuống, lăn hai vòng, dáng vẻ lười nhác quá mức thành công nhận được một cái lườm ngầm từ binh khí hình người, khiến binh khí hình người quay về phạm trù nhân loại.
"Logic tối cao của tiểu đội thanh lý là bảo vệ căn cứ, bảo vệ an toàn cho căn cứ, nếu như trưởng quan đưa ra quyết sách trái ngược với điều này, tiểu đội thanh lý có quyền không chấp hành." Triệu Nhất Tửu vốn đã quen đứng, nhưng nhìn Ngu Hạnh nằm thoải mái như vậy, lại cảm thấy mình đứng có chút thiệt thòi, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế, "Cho nên nữ trưởng quan còn bí mật thành lập một đội ngũ độc lập bên ngoài tiểu đội thanh lý, chính là đội lần trước định thanh lý nhóm Carlos."
Đương nhiên, những kẻ bị Carlos xử lý không phải là toàn bộ, những người đó chỉ là một phần nhỏ của đội ngũ bí mật, có lẽ là phần yếu nhất, cho nên mới phụ trách việc hủy diệt hoàn toàn những "người lây bệnh giả", một việc không có gì nguy hiểm.
Chỉ là lần trước bị thất bại, nữ trưởng quan lập tức tổn thất nhiều người như vậy, gần đây hẳn là phải tốn một ít tinh lực để tiến hành bổ sung và điều động vị trí, một khi có những động tác này, sẽ để lại nhiều dấu vết hơn so với thường ngày, Triệu Nhất Tửu chính là lợi dụng chỗ hở này mới dễ dàng điều tra ra những điều đó.
"Ta cũng thu hoạch không ít, Tửu ca, từ giờ cho đến trước đợt kiểm tra tiếp theo, ngươi — không được dùng lại âm ảnh chi lực." Ngu Hạnh đột nhiên nói, "Ta có một thí nghiệm muốn làm, một khi chứng thực được suy đoán của ta, bản chất của phó bản này sẽ lộ ra."
"... Hoàn toàn không thể sử dụng sao." Triệu Nhất Tửu trầm giọng xác nhận lại.
Ngu Hạnh vốn định nói đúng vậy, hoàn toàn không thể sử dụng, nhưng vừa nghĩ đến âm ảnh chi lực của Triệu Nhất Tửu đến từ ý thức quỷ vật trong cơ thể, lại cảm thấy không đủ an toàn.
Hắn nhíu mày trầm tư một lát: "Thôi được rồi."
Triệu Nhất Tửu: ?
Ngu Hạnh đổi ý cực nhanh: "Vậy cứ dùng đi, còn mấy ngày nữa mới đến đợt kiểm tra tiếp theo, Linh Nhân nói không chừng sẽ ra tay từ ngươi, âm ảnh chi lực là thủ đoạn tự vệ, không thể không sử dụng."
Triệu Nhất Tửu: "Vậy thí nghiệm của ngươi?"
"Không cần ngươi làm vật thí nghiệm, ta còn nhiều lựa chọn khác." Ngu Hạnh nhếch miệng cười một tiếng, lật người ngồi dậy, "Mấy ngày tới, hãy cảm nhận kỹ một chút bầu không khí của căn cứ đi. Ban đêm ngươi liên hệ Carlos để nắm bắt tình trạng của người sống sót trong thành, tối nay ta muốn vào khu vực mạng xem sao."
Nữ trưởng quan đã đặt cái máy tính có thể truy cập khu vực mạng ngay trong phòng bọn họ, một mồi nhử trắng trợn như vậy, hắn không tận dụng một chút sao được?
...
Với thân phận trưởng quan cao cấp, Ngu Hạnh và Triệu Nhất Tửu hưởng đãi ngộ tương tự như tầng quản lý của căn cứ số 51, ăn cơm không cần đến nhà ăn, sẽ có người chuyên môn đưa đến tận phòng.
Bầu trời u ám lại một lần nữa được bao phủ bởi ráng chiều như lửa đốt, sau khi bọn họ ăn xong bữa tối một cách nghiêm túc, giữa ánh mắt dò xét đầy sơ hở dù đã cố che giấu của người đưa cơm, họ lườm lại một cái, dọa cho người đó vội thu dọn bộ đồ ăn rồi lui về.
Ngu Hạnh ngồi vào trước máy tính, mở khu vực mạng ra thì một giao diện đăng nhập hiện lên.
Thân phận của hắn vốn chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ nhờ có "Đóng Vai Giấy Phép" mới được tạo ra từ hư không, nhưng vì căn cứ số 51 đã công nhận thân phận này, cái logic xuất hiện từ trống rỗng này được chú trọng hơn, ngày càng trở nên hợp lý.
Hắn cảm thấy mình hẳn là có một tài khoản, thân là chủ nhân của "Đóng Vai Giấy Phép", đối với việc sử dụng tế phẩm này, hắn có một loại cảm ứng gần như bản năng.
Thế là hắn tùy ý nhập một tài khoản đúng định dạng, cùng với một chuỗi mật mã hắn tạm thời nghĩ ra, liền đăng nhập thành công.
Sau khi vào được, trang chủ hiển thị lý lịch của trưởng quan Căn cứ số Một, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều chính là Ngu Hạnh.
Không có kẽ hở.
Sau lưng, Triệu Nhất Tửu đang nắm lấy thân người giấy để "gọi điện thoại" cho Carlos. Carlos lúc này đã được cho phép, liền chuyển ngũ giác của mình vào người giấy, nó giãy giụa trong tay Triệu Nhất Tửu: "Triệu Nhất Tửu, buông tay ra, ngươi không biết lực tay ngươi lớn thế nào sao, cứ tiếp tục thế này eo ta sẽ bị ngươi bóp gãy mất, đây sẽ là kiểu chết oan uổng nhất của người giấy ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận