Trò Chơi Suy Diễn

Chương 641: Mộng Yểm (9) - Kẻ điên (1)

Khôi này này là do bà Lương truyền lại cho Chu Tuyết, mặc dù Linh Nhân trong phạm vi cho phép của hệ thống có sửa lại một phần cốt truyện thì ít nhất bà Lương kia cũng là đồng lứa có tiếp xúc với anh ta, Linh Nhân để lại sự “Ngạc nhiên” hay “Lễ vật” gì đó thì chắc chắn là có quan hệ với bà Lương.



Thậm chí còn…



Dư Hạnh nhịn không được mà hoài nghi, trận phát sóng trực tiếp suy diễn này đề cập đến sự kiện và nhân vật liệu có thể nào là góc chiếu của thế giới hiện thực hay không?



Nếu là thật… vậy nói không chừng hắn có thể mượn cơ hội này để đào được một số manh mối chân chính về quá khứ của Linh Nhân.



Đang lúc nữ quỷ và bóng đen đều có vẻ nôn nóng thì nữ quỷ đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Chu Tuyết.



Dư Hạnh chỉ cảm thấy không gian xung quanh người đột nhiên trở nên xáo trộn, nữ quỷ biến mất tăm, còn Chu Tuyết với sắc mặt trắng bệch bị bao phủ bởi một tầng hồng quang.



“Xem ra là tiến vào trong mơ… Đột nhiên bị triệu hồi vào sao? Hay là anh Tửu làm gì rồi?” Hắn nhìn xung quanh, trước mắt là khung cảnh hỗn độn xung quanh theo sự biến mất theo nữ quỷ mà đang dần tiêu tán, các vết chém rồi hố đen trên sàn nhà rồi trần nhà tan rã như tuyết tan, không để lại chút dấu vết nào.



Trong phòng chỉ còn lại tầng sương đen bao trùm trên tường cùng với bóng đen cao lớn vẫn đang đứng tại chỗ kia, trong không khí còn sót lại một ít mùi máu tươi.



Dư Hạnh nhìn nó: “Cậu chủ nhỏ?”



Bóng đen không đáp lại.



Nhìn qua thì trạng thái của nó có vẻ còn kém hơn cả nữ quỷ Lưu Tuyết, nữ quỷ ít ra còn có thể cử động được, còn nó giống như bị giam cầm trong một mô hình ánh sáng vậy, ngoại trừ vài động tác nhỏ cái gì cũng không làm được.



“Lưu Tuyết đã quay trở lại trong mơ, nhìn trạng thái của cô ta thì chắc hôm nay không ra được nữa nhỉ? Cậu cũng nên đi thôi, làm quá thì không vui nữa.” Dư Hạnh nói xong còn đặc biệt tốt tính tắt bóng đèn ở đầu giường đi, ngay lập tức căn phòng chìm vào bóng tối, bóng đen kia cũng biến mắt không thấy nữa.



Sương đen trên tường cũng không một tiếng động đã tiêu tan, bởi vậy mà Dư Hạnh cũng đã phân biệt được năng lực của hai loại quỷ này.



Lưu Tuyết có thể bám vào người sống, hoàn cảnh máu thịt kia hình như là kết giới có sẵn trên người cô ta.



Anh bóng đen thì có thể phong bế phòng.



Ánh đèn đường chiếu qua cửa kính rọi vào trong này, tất cả dị thường đều kết thúc một cách qua loa.



Dư Hạnh trở lại phòng của Triệu Nho Nho, tóm tắt đơn giản toàn bộ hành trình cho Triệu Nho Nho ,cái gì nên lược bỏ thì lấy cớ cho qua chuyện.



Cho đến tận lúc này sóng bình luận mới điên cuồng thảo luận.



[Sao cảm giác như được ngôi sao may mắn chiếu rọi vậy, sao hắn bị bám vào người rồi mà lúc sau muốn lấy lại quyền khống chế thì lấy lại được liền vậy?]



[Cái câu “Không để lại cho tôi cái miệng được sao” khiến tôi cười chết mất.]



[Không phải, tôi nghiêm túc cho rằng Hạnh là một người mới, chỉ là có chút biến thái thôi.]



[Vị đại lão nào đoán thử xem, phân tích coi xem thực lực của Hạnh đang ở độ cao nào rồi.]



Ngày thường chỉ cần hỏi như vậy là lập tức có suy diễn giả của viện nghiên cứu hảo tâm phân tích một trận, nhưng hiện tại dù trong phòng phát sóng trực tiếp có Nhậm Nghĩa nhưng cậu ta không nói câu nào.



Sau hai phú cậu ta cuối cùng cũng ngoi lên như xác sống vùng dậy đáp lại những khán giả kia.



[Nhậm Nghĩa: Không phân tích được, không có cách nào phán đoán được Hạnh ẩn tàng thực lực đến độ nào.]



Màn che màu đỏ bằng vải mỏng được kéo lên nhẹ nhàng, bóng người trên giường ngủ không yên.



Bóng người lăn qua lăn lại, không biết đã chạm phải đâu, một hạt đậu phộng rơi xuống từ trên giường, lăn tròn đến góc bàn tròn ở giữa phòng, phát ra một tiếng động nhẹ không thể nghe thấy rõ.



Chén rượu được đặt ngay ngắn trên bàn tròn, dưới ánh sáng phản chiếu từ tấm khăn trải bàn được chuẩn bị đặc biệt cho dịp hỷ sự, thành ly có chất lượng tốt phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ.



Chữ "Hỷ" được dán ở mọi nơi dễ nhìn thấy, dường như muốn nhắn nhủ với tất cả rằng đây là một sự kiện đáng để ăn mừng.



Dưới thân Chu Tuyết là nhiều hạt đậu phộng và táo đỏ, ngụ ý cho việc sớm sinh quý tử, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu và lăn qua lăn lại. Trong cơn mơ màng, cô ấy giơ tay lên và chạm vào chiếc gối ngọc cứng dưới đầu, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc cô ấy tỉnh táo hơn, mở mắt ra trong sự kinh hãi.



Mình đang ở đâu thế này!



Cô ấy không dám cử động, ngọn nến đỏ trên giá nến cạnh giường cháy sáng báo hiệu một điều, cô ấy lại đang mơ.



Hơn nữa, giấc mơ lần này khác hẳn những lần trước. Đây là lần đầu tiên cô ấy đến một nơi xa lạ như thế này. Trông nó giống như… Hiện trường của một lễ cưới thời xưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận