Trò Chơi Suy Diễn

Chương 334: Cậu đã đồng ý với tôi, uống nó đi (2)

Mạch Mạch không lùi lại nữa, một lần nữa nhìn về phía Lý Bảo.



Cô bé nghĩ lại vẫn cảm thấy tủi thân, nhưng nếu như mẹ của Lý Bảo đã thay cô nói chuyện, hình như cũng không phải là không thể tha thứ, cô bé vẫn rất đơn thuần: "Thật sao?”



"Thật đó thật đó! Mẹ tôi còn nói, sợ bố tôi làm cậu sợ, nên bảo tôi xin lỗi cậu thay bố tôi. Dù cậu có tha thứ cho bố tôi hay không, tôi cũng phải đưa cho cậu cái này." Lý Bảo nói, đưa hai tay ra, úp úp mở mở, mắt Mạch Mạch không nhịn được nhìn vào tay cậu ta, bên trong có một con bươm bướm gấp bằng giấy.



Bướm nhỏi



Mắt Mạch Mạch sáng lên, do dự bước ra rồi lại bước vào: "Tôi, tôi không muốn trách cha cậu, nhưng cha cậu phải xin lỗi cha mẹ tôi! Chờ khi cha mẹ tôi trở về... "



"Ừm, tôi sẽ về nói với cha tôi!" Lý Bảo thấy Mạch Mạch hình như không tức giận nữa, giơ con bướm giấy về chỗ Mạch Mạch: "Tặng cho cậu.”



Mạch Mạch lại do dự một chút, Lý Bảo lớn hơn cô bé hai tuổi, vóc dáng cũng cao, toàn thân đầu là thịt, nhìn có chút sợ hãi.



Nhưng mà, đối phương cũng chỉ là trẻ con, chắc hẳn không phải người xấu.



"Được rồi.” Cô bé mím môi, nói một cách dè dặt, sau đó đi về phía Lý Bảo để lấy con bướm giấy nhỏ.



Nhưng ngay một khắc sau, Lý Bảo nắm lấy cổ tay cô bé kéo mạnh.



Bướm giấy rơi xuống đất, bị Lý Bảo một chân giẫm nát. Mạch Mạch hoảng sợ, hét lên: "Cậu làm gì vậy?" Trực giác nói cho cô bé biết mình đang gặp nguy hiểm, dùng hết sức lực vùng vẫy, nhưng Lý Bảo cũng dùng hết sức nắm chặt lấy tay cô bé, khiến cô bé không thể thoát ra.



Lý Bảo quay đầu lại hét lên: "Cha! mẹ! Bắt được người rồi!"



Mấy người lớn đang ẩn nấp xung quanh chạy ra, Lý Phú Quý cười dữ tợn, kéo Mạch Mạch từ tay Lý Bảo qua: "Nhãi con tính cảnh giác rất mạnh, cuối cùng cũng bị lừa ra, có sợ không, hả?" Không chỉ có Lý Phú Quý, mấy người buổi sáng đến gây sự cũng đầu ở đây, còn có vợ của Lý Phú Quý, tất cả bọn họ đều không có ý tốt nhìn chằm chằm vào Mạch Mạch.



Mạch Mạch chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này, trực tiếp sợ hãi khóc to, cô bé khóc lóc đòi cha mẹ, lúc giãy giụa còn cúi đầu cắn mạnh vào tay Lý Phú Quý, khiến tay ông ta chảy máu.



"Con súc sinh nhỏ này!" Lý Bảo nhìn thấy cha mình bị cắn, không nói hai lời, học theo cha mình, tát mạnh vào mặt Mạch Mạch. Vợ Lý Phú Quý nhìn thấy cảnh này, không những không bị sốc vì hành động của con trai mà còn xoa đầu Lý Bảo: "Con trai ngoan, đã biết giúp đỡ cha mình rồi.”



Ngoại trừ Lý Bảo, những người khác cũng đang mắng chửi, nhắm vào cô bé nói những lời nói rất khó nghe. Mạch Mạch khóc càng dữ dội hơn, cô bé rất muốn cha trở về, rất muốn anh Dư trở và. Những người này chưa bao giờ dám bắt nạt cô bé như vậy khi anh Dư ở đây.



Dư Hạnh một tay nắm lá cỏ, mặt không biểu cảm nhìn một màn này, ngón tay võ thức giật giật.



Hắn nghe được lời cầu cứu của Mạch Mạch, cảm nhận được sự tin tưởng mù quáng của Mạch Mạch đối với hắn. Nhưng hắn lựa chọn ngồi im quan sát, tự nhủ:



Đây chỉ là quá khứ tái hiện lại mà thôi- cho dù bây giờ hắn xông ra cứu người, cũng sẽ không thay đổi được những chuyện đã xảy ra, điều hắn cần làm là đi theo những dân làng này, xem rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì.



Có lý có cứ, nhưng lòng bàn tay của Dư Hạnh đã bị móng tay hắn ghim sâu vào trong da thịt, chảy ra từng giọt máu tươi.



Đoàn người Lý Phú Quý ở trước cửa nhà ông Trương gây ra động tĩnh rất lớn, các hộ gia đình trong ngôi làng nhỏ đều có thể nghe thấy. Bọn họ ra khỏi cửa, chỉ trỏ xoi mói, từng người từng người dập tắt hy vọng ít ỏi vừa mới xuất hiện của Mạch Mạch.



"Lý Phú Quý sắp đưa đứa trẻ đó đến làng bên cạnh rồi sao?”



"Ông Trương mà biết chắc chắn sẽ liều mạng với Lý Phú Quý.” "Ông Trương? Đến lúc ông ấy trở về thì đã quá muộn, hơn nữa nhiều người hợp sức bắt cóc Mạch Mạch như vậy, nếu ông Trương muốn liều mạng, chẳng lẽ ông ấy còn có thể tính sổ từng nhà một?"



"Sao vợ ông Trương không về?"



"Mẹ chồng tôi chịu trách nhiệm giữ vợ ông Trương trên đồng, chắc chắn bà ấy không về được.”



"Nghe nói ngôi làng bên cạnh có thói quen ăn thịt người.” "Nhưng bọn họ rất có điều kiện, Lý Phú Quý sang làng bên cạnh thương lượng rất nhiều lần, nghe nói chỉ cần bà cốt kia hài lòng với người được gửi đến, sau này mỗi tháng làng chúng ta đều sẽ được phân phát thịt.”



"Thực ra ông Trương đã cho nhà tôi không ít thịt, tôi hơi không nỡ nhìn đứa trẻ Mạch Mạch hoạt bát bị như vậy.” "Nhìn không được thì đừng nhìn! Cho nhà ông? Hừ, ông ta không cho nhà tôi! Cả làng chúng ta đều có thể ăn thịt không phải tốt hơn chỉ có nhà ông Trương sao? Chẳng lẽ ông muốn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt ông ta mà sống sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận