Trò Chơi Suy Diễn

Chương 26: Khánh Nguyên xưởng chế thuốc

Chương 26: Xưởng chế thuốc Khánh Nguyên
Sau khi về nhà cùng Triệu Mưu, Triệu Nhất Tửu trải qua một khoảng thời gian rất bình tĩnh.
Thật ra nghĩ lại về tất cả những việc đã làm trong khoảng thời gian này, hắn đều cảm thấy có chút mơ hồ, không nhớ rõ chi tiết cụ thể, phảng phất như hắn đã mắc chứng lú lẫn của tuổi già.
Mấy năm thoáng một cái đã qua... Thật sự là thoáng một cái đã qua.
Gần như chỉ trong một cái hoảng thần, hắn liền trưởng thành, đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến xưởng chế thuốc Khánh Nguyên bỏ hoang để tham gia suy diễn lần đầu tiên của hắn.
Sửa sang lại quần áo, đeo khẩu trang che kín mặt, Triệu Nhất Tửu làm xong chuẩn bị để ra ngoài, biết rằng mình sắp sửa lại một lần nữa tiến vào trong suy diễn.
Triệu Mưu gần đây rất bận rộn, có một việc trọng yếu cần hắn giúp Triệu gia đi làm, nhưng Triệu Mưu sau khi xem bói, đã xác định tối nay chính là thời cơ tốt nhất để Triệu Nhất Tửu tiến vào suy diễn, đồng thời cũng đã sớm khoanh vùng phạm vi địa điểm sẽ xuất hiện sự kiện suy diễn.
Thế là, dù bận rộn nhiều việc, Triệu Mưu vẫn dành thời gian về nhà, dặn dò đệ đệ một đống lớn những điều cần chú ý, sau đó Triệu Mưu xoay cổ tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cây chủy thủ.
Hắn đẩy kính mắt, nhét dao găm vào tay Triệu Nhất Tửu: "Cất kỹ [Toái Tâm] đi, có nó ở đây, cho dù trực tiếp đối mặt quỷ vật, ngươi cũng có đường thoát thân."
Triệu Nhất Tửu im lặng nhận lấy.
Quá quen thuộc... Tế phẩm Toái Tâm, là tiền thân của Chỉ Sát.
Sau khi hắn trở thành Thôi Diễn Giả, Triệu Mưu đã chính thức đưa [Toái Tâm] cho hắn, Toái Tâm cùng nhân cách mặt nạ của hắn dung hợp lại lần nữa, mới biến thành lưỡi dao Chỉ Sát về sau.
Nhưng mà...
Cây chủy thủ này vì sao... lại kỳ quái như thế?
Triệu Nhất Tửu không lộ biểu cảm gì trên mặt, nhưng lại len lén quan sát cây chủy thủ này mấy lần, viên bảo thạch đỏ tươi trên chuôi dao găm nhảy lên như trái tim, hình dáng vẫn là Toái Tâm năm đó, nhưng không biết có phải do thời gian quá lâu, hắn nhớ lầm hay không, khí tức trên dao găm lại đặc biệt lạ lẫm.
Kỳ quái.
Sau khi hắn trùng sinh và có được kịch bản, rất nhiều nơi đều trở nên đặc biệt kỳ quái.
Triệu Nhất Tửu nheo mắt, véo véo đầu ngón tay, có một ý nghĩ như một cây kim đâm vào khiến đầu hắn hơi đau, nhưng còn chưa kịp phát triển thành cái gì, thì lại bị một luồng khí tức trầm đặc dính nhớp bao bọc lấy.
[Ngươi đang nghĩ gì vậy? Hôm nay chính là khởi nguyên cao trào của kịch bản, nhân sinh của ngươi sẽ bắt đầu thay đổi kể từ khi gặp phải nam nhị, chẳng lẽ ngươi không chờ mong sao?] Tiếng độc thoại vang lên.
Nó đánh gãy ý nghĩ mơ hồ của Triệu Nhất Tửu, thành công dời đi sự chú ý của hắn, nhưng Triệu Nhất Tửu ngược lại lại phát hiện một vấn đề khác.
Tối nay hắn sẽ tiến vào suy diễn, lúc trước hắn chính là gặp Ngu Hạnh trong lần suy diễn đầu tiên, khi đó Ngu Hạnh vẫn còn là một tên rất thích giả vờ yếu đuối, lừa hắn khiến hắn phi thường uất ức.
Cho dù bây giờ nhớ lại, mọi chuyện đêm hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn vì chưa từng thật sự trải qua suy diễn, đã đoán sai sự giảo hoạt của quỷ vật và sức mạnh của quy tắc, suýt chút nữa là lật xe, chính Ngu Hạnh đã cứu hắn trong bóng đêm, hắn còn từng nói...
Nếu có cơ hội, hắn sẽ báo đáp ân cứu mạng này.
Chỉ là về sau vẫn luôn không có cơ hội, ngược lại còn là Ngu Hạnh giúp đỡ hắn nhiều hơn.
Từ khi ra khỏi 'hắc phòng' cho đến lúc tiến vào suy diễn, hắn dường như chưa từng nghĩ gì nhiều về Ngu Hạnh, khoảng thời gian ở giữa này hắn đã làm gì?
Trong đầu Triệu Nhất Tửu đột nhiên có một sợi dây cung căng cứng.
Điều này không thích hợp.
Trí nhớ của hắn nhất định đã xảy ra vấn đề.
Trong mấy năm ở giữa này, cho dù hắn không quen biết Ngu Hạnh, nhưng đó là khi hắn còn nguyên bản chưa biết, chứ không phải hắn của hiện tại đã trùng sinh trở về và cầm kịch bản.
Làm sao hắn có thể không đi tìm Ngu Hạnh sớm hơn? Lại làm sao có thể trong cuộc sống hàng ngày không có một chút ấn tượng nào về Ngu Hạnh, chỉ đến khi sắp bắt đầu đi suy diễn chuyện này, mới đột nhiên "mở khóa" ký ức về Ngu Hạnh.
Còn nữa, nhìn lại thì, mặc dù về mặt mưu kế hắn không giúp được gì cho Triệu Mưu, nhưng dù sao hắn cũng đến từ tương lai, lẽ nào lại không hề nhắc nhở Triệu Mưu về một số đại sự?
Không có khả năng.
Ký ức mấy năm này thật sự là chân thực sao?
Tiếng cảnh báo bỗng nhiên vang lên trong linh hồn hắn, ánh mắt u ám của Triệu Nhất Tửu lóe lên, hắn bất động thanh sắc nhận lấy [Toái Tâm] rồi dựa theo "kịch bản" đi đến xưởng chế thuốc Khánh Nguyên.
Giống như trước đây, hắn là người đầu tiên đến xưởng chế thuốc.
Ngay khoảnh khắc bước vào xưởng chế thuốc, một luồng thông tin liền tràn vào đầu hắn, đây là kết quả của việc suy diễn lúc ấy cưỡng chế thay đổi nhận thức của bọn họ, rõ ràng đều chỉ là "người qua đường" lại bị bổ sung ký ức về việc ứng tuyển làm chủ bá, cứ ngỡ mình đang tham gia một buổi phỏng vấn công việc.
Đã từng hắn không cách nào chống lại luồng thông tin này, theo lý mà nói, hiện tại hắn cũng vậy, bởi vì hắn đã trùng sinh trở về, sống lại một đời, thực lực cũng đã trở về mức ban đầu.
Nhưng Triệu Nhất Tửu hiện tại lại cảm nhận rõ ràng, nhận thức của hắn phi thường minh mẫn, loại thông tin vặn vẹo kia đã không cách nào ảnh hưởng đến hắn, ngay khoảnh khắc nó cố gắng vặn vẹo nhận thức của hắn, liền bị tinh thần lực của hắn tự động nghiền nát.
Triệu Nhất Tửu: "..."
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Một mình hắn đi lòng vòng trong nhà xưởng, rất nhanh, những người khác liền đến.
Hắn không còn nhớ rõ tên những người này lắm, mà thực ra hắn cũng chưa bao giờ muốn nhớ kỹ, hắn biết những người lục tục đi tới trước mặt hắn, ngoại trừ một nữ sinh tóc dài xoăn, đều là quỷ vật giả trang.
Mà thân phận là nhân viên hách trợ lý của công ty, lại là nhân viên chính thức do hệ thống Hoang Đường Suy Diễn tạo ra, có lẽ là người chuyên phụ trách tiến hành khảo nghiệm cho người mới tham gia suy diễn.
Ngu Hạnh đến vào phút chót.
Bên ngoài nhà xưởng trời đang mưa, từng cơn gió lạnh không ngừng thổi vào, một tiếng bước chân nghe có vẻ hoảng hốt, nhưng thực chất lại vô cùng vững vàng, đang chậm rãi tiếp cận từ ngoài cửa.
Triệu Nhất Tửu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên thủng bóng tối, không để ý đến ánh đèn pin phát ra từ những người khác hoặc quỷ vật, mà nhìn thẳng về phía cửa lớn nhà xưởng.
Một tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra.
Trong tiếng sấm sét vang dội, gương mặt quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Dung mạo kinh diễm động lòng người bị vẻ kinh hoảng và tái nhợt bao phủ, tên lừa đảo kia giả ra bộ dạng xấu hổ, mái tóc đen ướt sũng, chạy tới mấy bước, chào hỏi mọi người một tiếng.
Dung nhan của Ngu Hạnh chưa từng thay đổi, chỉ là về sau đôi mắt đen kia đã biến thành màu u lam.
Khoan đã... Ánh mắt của hắn biến thành màu u lam là chuyện lúc nào?
Triệu Nhất Tửu nhướng mày.
Bởi vì hắn phát hiện, bản thân chỉ nhớ rõ đôi mắt màu u lam của Ngu Hạnh hiện lên vẻ băng giá, như thể mang trên lưng nhiều thứ không thể nắm bắt hơn, nhưng lại không nhớ ra được lúc đó hắn và Ngu Hạnh đang làm gì.
Hẳn là trong một lần suy diễn nào đó?
Nhưng nội dung của lần suy diễn đó là gì?
Hình như là... Ngu Hạnh mất tích rất lâu... Sau đó trong một lần suy diễn khác... đột nhiên xuất hiện.
Khi đó hắn đang... tìm người lây bệnh?
Người lây bệnh? Virus?
Hai từ khóa gần như chưa từng xuất hiện trong đầu hắn bỗng nhiên nổi lên, con ngươi Triệu Nhất Tửu co rụt lại, cảm giác như thể có một bức tường thủy tinh đang sắp bị đập nát.
Nhưng đúng lúc này, Ngu Hạnh sau khi chào hỏi xong mọi người đột nhiên nhìn về phía hắn, trong đôi mắt kia tràn đầy vẻ xa lạ, lại tiến về phía hắn, vuốt cằm nói: "Ta có vẻ như đã gặp ngươi ở đâu đó rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận