Trò Chơi Suy Diễn

Chương 378: Địa Ngục Của Alice: Quy tắc (...

Đối với người khác mà nói, ý nghĩa của nó đương nhiên là rất mơ hồ, nhưng đối với Dư Hạnh lại hất sức quen thuộc. Đây rõ ràng là con mắt của Alice, chỉ là nó được chuyển từ trên mặt của con búp bê lớn lên giữa bầu trời rồi phóng to ra mà thôi.



Nói cách khác, mỗi một hành động của bọn họ bên trong phạm vi lâu đài đều bị Alice "nhìn chằm chằm".



Ôi trời, chẳng lẽ đây chính là chỗ tốt của việc chơi phiên bản đầu tiên sao? Trong lòng Dư Hạnh nảy sinh một nghi vấn. Công bằng mà nói, bởi vì có kinh nghiệm nên bầy giờ chắc chắn hắn là người có ưu thế về mặt thông tin hơn so với những người khác, điều này rất bất công.



Vì thế, suy diễn nhất định sẽ tìm cách để giảm bớt lợi thế của hắn lại, chẳng hạn như chỉ cho mình hắn một loại hạn chế nào đó.



Ngay khi Dư Hạnh nghĩ tới đây, hệ thống suy diễn như thể nghe được suy nghĩ của hắn, một lời nhắc lập tức xuất hiện.



[Gợi ý suy diễn: Suy diễn giả Dư Hạnh, bởi vì Alice cho rằng bạn là tên trộm hèn hạ đã đánh cắp viên ngọc của cô ấy, vì vậy xin đừng tháo mặt nạ ra trước mặt cô ấy, nếu không sẽ bị Alice đuổi giết.] Dư Hạnh: "..." Khá lắm, tới rất đúng lúc.



Nói cách khác, dù hắn ở bên trong lâu đài tiếp xúc với Alice nhiều như thế nào đi chăng nữa, ít nhất là ở bên ngoài lâu đài, dưới nhãn cầu kia, hắn nhất định phải đeo mặt nạ.



Nữ tu vẫn bưng chậu hoa hồng, như một cỗ máy hướng dẫn không có tình cảm nói: "Mời các du khách đi theo tôi đến căn phòng mà các bạn sẽ ở trong hai ngày tới. Tôi sẽ giới thiệu chỉ tiết cho các bạn về các trò chơi, cấu tạo và câu chuyện nần của công viên ở giai đoạn hiện tại."



Cô ta quay người đi về phía cổng lớn của lâu đài. Dư Hạnh đè mặt nạ lại, cùng những người khác đi theo nữ tu hướng dẫn du lịch để quan sát bức tường bên ngoài của lâu đài ở khoảng cách gần. Bức tường có màu tối, dưới ánh sáng mờ thì không thể nào nhìn rõ được. Kết cấu của nó rất tinh tế, không biết là được làm từ vật liệu gì.



Nếu là ở thế giới thực, việc xây dựng một công trình như vậy chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, tài chính và mất thêm tận vài năm nữa mới hoàn thành được.



"Chủ đề của công viên giải trí kỳ này là Tìm đường sống trong lâu đài cổ xưa của Alice. Lâu đài được chia thành tòa nhà chính và tòa nhà phụ nối với nhau bằng một hành lang. Tầng hai và tầng bốn có hành lang, các bạn có thể tự đi tìm vị trí hành lang và thoải mái ra vào giữa tòa nhà chính và tòa nhà phụ."



Nữ tu dùng một tay đẩy cửa ra, phía sau cánh cửa là một ông lão tóc trắng mặc bộ vest màu xanh hồ. Ông lão trông có vẻ rất gọn gàng, nhưng khuôn mặt của ông ta lại vô cảm giống hệt như nữ tu hướng dẫn du lịch, tạo cho người ta cảm giác như không phải người sống."



"Vị này là quản gia của lâu đài do Alice thuê. Bình thường ông ấy sẽ ở trong sảnh chính đến buổi tối mới trở về phòng ngủ. Nếu sinh hoạt của các bạn có vấn đề gì, ví dụ như mất chìa khoá, đầu có thể nhờ ông ấy giải quyết." Nữ tu tận tâm giới thiệu, quản gia không nói gì mà chỉ đứng nghiêm ở đó, trên cánh tay của ông ta có vắt một chiếc khăn ăn màu trắng.



Sau đó, nữ tu không nhìn quản gia thêm lần nào nữa mà bước ra sảnh chính.



Dư Hạnh giương mắt nhìn thì thấy sảnh chính vô cùng lộng lẫy. Những chiếc đèn tường màu vàng được gắn cách đầu nhau, trần nhà còn treo thêm cả một chiếc đèn chùm pha lê hình tròn rất lớn.



Dưới đèn chùm là một chiếc bàn ăn hình chữ nhật được phủ khăn trải bàn cẩn thận. Trên đó có bày những chiếc khay sứ, ly rượu trong suốt, giá cắm nến bằng pha lê và các loại đồ dùng khác. Chiều rộng của nó chỉ đủ cho một người ngồi, mà chiều dài thì lại...



Hắn đếm thử, dọc theo chiều dài chiếc bàn có đặt chín cái ghế, không những vậy mà ở giữa chúng còn có một khoảng trống, đủ để thấy độ dài của bàn.



"Đây là sảnh chính. Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối đều diễn ra ở đây."



Nữ tu chỉ vào bàn ăn, nhắc nhở: "Mỗi bữa ăn phải tập trung ở đây đúng giờ. Alice không thích những vị khách đến muộn. Tôi đã ghi lại thời gian dùng bữa cụ thể và dán chúng trong phòng của các bạn."



"Đây là chiếc đồng hồ duy nhất trong lâu đài." Sau khi đi vòng quanh bàn ăn, nữ tu bắt đầu giới thiệu về chiếc đồng hồ màu vàng đen đang điểm bốn giờ mười: "Vào giờ này, các bạn sẽ không gặp được AIice. Alice sẽ chỉ đến sảnh chính trước mỗi bữa ăn để thông báo về các hoạt động mới."



Một tay cô ta ôm chậu hoa hồng, một tay chỉ về bốn hướng khác nhau: "Sảnh chính là một không gian độc lập với bốn cầu thang dẫn lên tầng hai. Nếu muốn đi đến những nơi khác ở tầng một, các bạn cần đi cầu thang lên tầng hai, sau đó tìm những cầu thang khác nhau để đi xuống. Lâu đài của chúng tôi có tổng cộng năm tầng, trình tự trên dưới của mỗi tầng không cố định, các bạn có thể tìm thấy cầu thang dẫn lên tầng năm hoặc đi xuống tầng một ở tầng ba, hoặc là cầu thang lên tầng bốn ở tầng hai,... Các du khách có thể tự mình khám phá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận