Trò Chơi Suy Diễn

Chương 653: Mộng Yểm (13) - Chói mắt (1)

Điểm cuối của thang máy là lối ra, cách đó không xa là một con phố thương mại, các tòa cao ốc sát nhau, vô cùng nhộn nhịp. Nhưng khi bọn họ ra khỏi ga tàu, vừa ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy không phải là trời xanh xinh đẹp với những áng mây lăn tăn như trong tưởng tượng, mà là bầu trời xám xịt như bị phủ một lớp vải đen.



Giống như thế giới sắp đến ngày tận thế, những tấm vải vóc mất màu trải dài vô tận quấn lấy vạn vật, phảng phất muốn đồng quy vô tận, cùng nhau chìm vào đen tối.



Từng chiếc đèn đường hình dạng độc đáo sáng lên, phản chiếu trong con mắt màu mực của Dư Hạnh, thay thế cho những ánh sao biến mất, lấp la lấp lánh.



Bóng dáng của Dư Hạnh trong ánh sáng hư ảo này mờ nhạt, không rõ ràng, khó nắm bắt y như con người hắn.



Hắn nhìn trời, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa, bước ra khỏi thang máy, hòa vào sự ồn ào bên ngoài.



"Buổi tối sao?" Triệu Nho Nho ngạc nhiên nhìn bốn phía, trong đầu nảy ra ý tưởng về bối cảnh của giai đoạn nhiệm vụ này.



Trước đây khi mới đến, thế giới này hoàn toàn bình thường, giống như "thế giới hiện thực", tất cả đều tuân theo quy luật sẵn có. Nhưng "thế giới trong mơ" hoàn toàn tách rời với thực tế, phụ thuộc vào sự gặp gỡ của Chu Tuyết mới mọi người.



Cho nên theo bản năng, bất kể là cô ấy hay Dư Hạnh đều cho rằng trong "thế giới hiện thực" sẽ không xuất hiện những quy tắc kỳ quái, trừ khi có những hành vi như cố ý đến nghĩa trang để kích hoạt một kịch bản nào đó.



Nhưng kết quả thì sao? Chu Tuyết vô thanh vô thức biến mất trong “hiện thực”, bầu trời xanh thẳm biến thành màu xám đen.



Điều này cho thấy "thế giới hiện thực" này không yên bình như họ vẫn nghĩ. Dưới ảo giác nhộn nhịp, sóng ngầm đang không ngừng dâng cao.



Triệu Nho Nho lại nhìn điện thoại di động, chỉ thấy mấy phút trước số trên đồng hồ mới chuyển sang hai chữ số, hiện tại đã biến thành hơn sáu giờ chiều, sắp vào tối.



"Xem ra nhận thức về thời hạn ba ngày của chúng ta đã sai rồi.” Dư Hạnh ở bên cạnh cô ấy, giọng điệu cực kì bình tĩnh. Triệu Nho Nho đứng bên cạnh thậm chí còn nghi ngờ trước khi đến ga tàu tìm cô ấy, hắn đã lường trước được việc này, vậy nên tất cả mọi thứ bây giờ cũng đã nằm trong dự liệu của hắn.



"Không cần phải bảo vệ cô ấy hoàn toàn 72 giờ, đôi khi thời gian sẽ bị bỏ qua một khoảng dài.” Hắn đứng lại ở quảng trường: "Hôm qua thời gian hầu như không không nhảy, hôm nay lại nhảy liên tục, nhất định là có nguyên nhân.”



"Cho nên nguyên nhân này chính là mấu chốt?" Triệu Nho Nho hiếm khi đối mặt với sóng não của Dư Hạnh trong lúc mệt mỏi: "Đúng rồi! Có lẽ sự biến mất của Chu Tuyết cũng liên quan đến nhảy thời gian. Vừa vặn lúc đó thời gian thay đổi, cho nên đối với chúng ta cô ấy biến mất tại chỗ, nhưng thực chất cô ấy đã đến nơi khác với dòng thời gian bình thường?"



"Trong mắt cô ấy, tôi cũng không rời đi lâu. Nhưng tôi không nhận được tin nhắn của dòng thời gian khác, chỉ có thể nhận được tin nhắn lúc đó.”



Dư Hạnh gật đầu, lấy điện thoại ra.



Để đề phòng vạn nhất, hắn thường tắt âm điện thoại. Mặc dù không biết chính xác thời điểm nhảy thời gian là lúc nào... Tóm lại, nếu suy đoán của Triệu Nho Nho đúng, nếu Chu Tuyết thực sự chỉ đến một dòng thời gian khác, thì có lẽ cô ấy đã thấy câu hỏi về hình ảnh gốc của trò chơi mà hắn đã gửi buổi trưa, đồng thời phải trả lời mới đúng.



Vừa mở sáng màn hình, một loạt quảng cáo rác đã lấp đầy thanh thông báo, hắn trực tiếp nhấn một lần xóa hết đi, sau đó mở giao diện Wechat.



Quả nhiên, dưới vài tin nhắn công việc của mấy đồng nghiệp khác, lúc 3 giờ 19 phút, Chu Tuyết đã trả lời hắn:



[Chu Tuyết: A, xin lỗi, hôm nay tôi ra ngoài có chút việc, không để ý điện thoại di động.]



[Con quỷ lưỡi dài này vẽ rất tốt, rất giống với quỷ lưỡi dài trong tưởng tượng của tôi, không cần phải thay đổi nữa.]



[Về phần Tân Nương, tôi đã nghĩ xong toàn bộ chi tiết ngoại hình rồi, thứ hai chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn được không? Đúng rồi, tôi có một ý tưởng mới về nhân vật phản diện, có thể đặt ở chương thứ hai còn chưa bắt đầu làm của trò chơi.]



[Một kẻ điên thích giết người, đeo mặt nạ, thủ phạm thực sự của tất cả các âm mưu, cầm một chiếc dùi, thích ngâm nga các giai điệu.]



[Chương đầu tiên, sau khi bị nhân vật chính đánh bại, Boss Tân Lang có chút ăn ăn hối cải. Vì vậy ở chương hai, hắn ta đã đi theo nhân vật chính, ở phe chính nghĩa, nhắc nhở nhân vật chính tránh né kẻ điên, anh thấy sao?]



[Ý tưởng này ổn chứ?]



Đúng 4 giờ.



[Chu Tuyết: Sao anh không trả lời tôi? Đừng nói là anh đang sửa bản vẽ đấy nha? Cuối tuần còn làm việc chăm chỉ như vậy, tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh. Khi nào tôi mới có thể giỏi như anh đây? (Mèo thở dài.jpg) (Mèo ngưỡng mộ.jpg)]



Dư Hạnh nhìn thấy, lông mày hơi nhíu lại.



Hắn chỉ là một người làm nghệ thuật, sao lại thảo luận kịch bản với hắn? Nếu chỉ mô tả ngắn gọn cốt truyện để thuận tiện cho hắn vẽ tranh, cũng đâu cần phải thêm hai câu hỏi ý kiến ở cuối.



Cô ấy… Đang thăm dò hắn? Hắn đã làm gì khiến cô ấy cảnh giác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận