Trò Chơi Suy Diễn

Chương 467: Địa Ngục Của Alice - Đường ...

Dư Hạnh nắm [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] trong tay, ném nó ra ngoài với một phong thái thanh tao, nho nhã.



Con dao găm sắc bén xoay tròn rồi lao đi với tốc độ rất nhanh, tiếng gió gào thét vang lên trong vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó là âm thanh của sự rung chuyển, con dao găm chặt vào bức tường bóng loáng bên phòng bếp.



Vị trí này nằm chính xác ở giữa hướng ngang và cách hướng dọc hai mét năm. Dư Hạnh thấy vị trí khá ổn, hắn cũng không do dự nữa, mượn sức từ vật dưới chân, nhảy bật người lên trên, dẫm vào nửa thân dao găm lộ ra bên ngoài bức tường.



Con dao găm chịu lực nặng nên cong xuống, sau đó bật lên khi Dư Hạnh “phi” người ra ngoài lần nữa.



Ở bên kia, rõ ràng vị trí của Dư Hạnh không thể chạm tới mặt sàn trên đài quan sát, nhưng tia sáng thuỷ tỉnh phản chiếu trong mắt hắn càng ngày càng gần. Hắn khẽ cười, hai tay giơ ra túm lẫy hai lan can thuỷ tinh dưới đôi mắt lờ mờ không rõ của Diệc Thanh.



Lúc này đây, cơ thể hắn treo lơ lửng bên mép đài quan sát, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.



Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Dư Hạnh dồn lực vào đôi tay, cơ thể khẽ động, trèo lên trên với một động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, không khoa học.



Khi chân Dư Hạnh chạm tới nền đất, hắn thở phào, đè tay lên ống mồi lửa trong túi, quả cầu pha lê và mấy vật phẩm khác, mệt mỏi nằm xuống sàn nhà đài quan sát. Hắn thở dài: “Mệt chết mất...” Thể lực chịu tổn thương khá nặng.



Diệc Thanh bay lên. Khi Dư Hạnh tiếp đất lần nữa, hắn không hề có biểu hiện gì gọi là sợ bẩn. Diệc Thanh ngồi xổm bên cạnh Dư Hạnh, mái tóc đen dài quét qua vệt máu trên áo hoodie được hắn ta vén lên bằng tay rất nhanh: “Lợi hại đấy, cậu Dư.”



Sự lạnh lùng thoáng chen lẫn qua giọng điệu dịu dàng của hắn ta.



Dư Hạnh giương mắt nhìn hắn ta, cố tình không để ý tới sự bất mãn hiện trong đôi mắt kia: “Có thể phiền anh lấy con dao găm về cho tôi không?”



Diệc Thanh là quỷ vật trong con dao găm nên tất nhiên hắn ta có thể điều khiển được nó. Nhưng hắn ta lại không nhúc nhích, thay vào đó, hắn ta nói với Dư Hạnh như thể đang tiết chế cảm xúc: “Lấy nó về cho cậu ư? Vừa nãy, khi cậu giẫm lên dao găm, sao cậu không nghĩ đến tình huống không thể lấy lại nó?” “Ai nha~” Dư Hạnh đã nhận thấy sự uy hiếp nho nhỏ hiện trong mắt Diệc Thanh, hắn nhớ lại những môi trường khác nhau mỗi lần Diệc Thanh bay và đi trên nần đất. Và hắn ý thức được một vấn đề —— Đó là hình như Diệc Thanh có thói ở sạch.



Giày của hắn đã giẫm qua máu, đế giày rất bẩn, thảo nào Diệc Thanh lại tỏ ra không vui như vậy. Ngay cả việc hắn thản nhiên ném [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] xuống đất trước đó cũng vậy. Dư Hạnh lăn long lóc, cố bò dậy, đầu óc choáng váng. Giây tiếp theo, hắn tháo mặt nạ xuống, chắp tay trước ngực, làm động tác xin được tha thứ, trên môi là nụ cười rạng rỡ: “Xin ngài đừng nóng giận! Trong tình huống vừa rồi, việc giãẫm lên dao găm để tăng sức bật là một cách hợp lý~”



Nghe giọng điệu của người đàn ông trước mắt bắt đầu nhộn nhạo, giống như chuẩn bị buông mấy lời lừa dối dắt mũi người khác, biến việc nghe nhìn trở nên lẫn lộn. Diệc Thanh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả, hắn ta không định tính toán để bụng, chỉ liếc nhìn Dư Hạnh: “Nhưng tôi không thích những thứ được lấy từ chỗ tôi bị bẩn giống những thứ khác.”



Nếu là món quà bình thường thì thôi đi, nhưng bây giờ hắn đang ở trong [Giấc Mơ Nhiếp Thanhị!



Vậy mà không biết quý trọng... Thật quá đáng!



Dư Hạnh: Ồ? Vậy lúc con dao găm kia dính máu khi nó giết người, giết quỷ sao anh không chê bẩn?



Tuy là trong đầu Dư Hạnh nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra ngoan ngoãn, chân thành vô cùng. Đây là kinh nghiệm hắn đúc kết được từ thực tế qua bao nhiêu năm qua. Trong hầu hết các thời điểm, với khuôn mặt này mà chỉ cần trưng ra vẻ yếu đuối thì dù có là nam hay nữ cũng sẽ nguôi giận. Mà Diệc Thanh cũng có kinh nghiệm tương tự, dù sao thì trước đây hắn ta cũng tiếp cận Dư Hạnh bằng cách tỏ ra mình là một con quỷ yếu thế, đang nản lòng. Tuy là vậy nhưng khi nghĩ lại lập trường của mình, hắn ta vẫn ngồi dậy, vật phẩm trang sức trên quần áo kêu leng keng mấy tiếng. Diệc Thanh khẽ thở dài, bay tới gỡ con dao găm đang ghim chặt trên tường.



Diệc Thanh quay lại đứng trước mặt Dư Hạnh, hắn ta cầm lưỡi dao, đưa chuôi dao về phía Dư Hạnh.



Sau khi Dư Hạnh nhận con dao, Diệc Thanh nói: “Vậy nếu lần sau...”



Dư Hạnh lau dao găm vào quần áo: “Lần sau vẫn dám.” Diệc Thanh: “?“



Thấy con dao găm đã rơi vào tay Dư Hạnh, Diệc Thanh hối hận tại sao một giây trước hắn ta lại giúp đỡ Dư Hạnh! Tuy nhiên, Diệc Thanh lẫy lại thái độ thong dong từ tốn rất nhanh, giống như người mới tỏ ra cáu kỉnh ban nãy không phải hắn ta, giọng nói dịu dàng không có vẻ gì là khác lạ: “Thú vị...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận