Trò Chơi Suy Diễn

Chương 288: Giấc Mộng Nhiếp Thanh và H...

"Không đi, không đi." Quỷ Nhiếp Thanh tao nhã lắc lắc chiếc quạt, "Cho tới bây giờ, điều thú vị không phải là phong cảnh, mà là con người. Nếu không tìm được một người thú vị, vậy phong cảnh sẽ mãi mãi cũng chỉ như vậy thôi... Nếu cậu thực sự không tin tưởng tôi, tốt thôi, vậy tôi sẽ dùng cách mà cậu tin tưởng."



Hắn ta vừa nói xong, lời nhắc nhở của hệ thống bất ngờ xuất hiện trước mặt Dư Hạnh. [Quỷ Nhiếp Thanh "Diệc Thanh" đang muốn ký một hiệp ước với bạn để trở thành một quỷ vật tạm trú trong tế phẩm [Giấc Mộng Nhiếp Thanh]. Trước khi bạn chết, quỷ vật không được phép rời khỏi sự kìm hãm của tế phẩm này và không được phép làm bất cứ điều gì gây hại cho bạn. ]



[Điều kiện: Bạn đưa hắn ta ra khỏi suy diễn "Quán Rượu Kinh Dị”, và không được phép chuyển giao "Giấc Mộng Nhiếp Thanh” cho người khác hoặc xóa nó khỏi khe đeo mặt nạ nhân cách.]



[Đồng ý hay không? Một khi hiệp ước được ký kết, thì không thể hủy bỏ.] Có gì đó không đúng.



Rốt cuộc quỷ Nhiếp Thanh và hệ thống có mối quan hệ như thế nào, sao hắn ta có thể dễ dàng được hệ thống tạo điều kiện thuận lợi như vậy?



Dư Hạnh nhìn lời nhắc nhở suy diễn, hỏi: "Hóa ra tên của anh là Diệc Thanh?”



"Không tiện cho cậu biết tên thật của quỷ vật. Diệc Thanh chỉ là một cách gọi. Cậu cứ coi như đó là tên của tôi đi." Diệc Thanh nói với một nụ CƯời.



Dư Hạnh không hề che giấu vẻ do dự trên mặt, lầm bẩm: "Không ngờ lại có loại hiệp ước như vậy... Nhưng..." "Thấy sao? Bây giờ cậu có thể đồng ý với tôi rồi chứ?"



Dư Hạnh xác nhận lại: "Anh có thực sự chắc chắn không? Một khi tôi đồng ý, anh sẽ thực sự mất tự do cho đến trước khi tôi chết? Không hối hận?"



“Đương nhiên là không hối hận.” Diệc Thanh nghĩ: Cho dù có hối hận thì đời người cũng ngắn ngủi biết bao, dẫu sao cũng chỉ có tám mươi, một trăm năm, rồi hắn ta sẽ lại được tự do thôi. Lúc này Dư Hạnh nói với hệ thống suy diễn: “Tôi đồng ý.” Khác với bề ngoài, trong lòng hắn không hề do dự chút nào, hắn nghĩ: Đây đúng là một hợp đồng bán mình của quỷ Nhiếp Thanh, hắn ta chỉ biết mình "không thể bị giết" mà không hề biết rằng mình sẽ không bao giờ già đi chút nào.



Ha, sao hắn ta biết mình không phải trả cái giá thật lớn cho việc lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác chứ? Thật tội nghiệp cho Diệc Thanh. Ở trong phòng thay đồ, người quản lý đang đọc tin tức thì đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng ồn lớn như mái nhà bị đổ sập.



Anh ta chớp chớp mắt mấy cái rồi mang theo sự nghỉ ngờ đi ra mở cửa. Khi nhìn vào trong phòng Bỉ Ngạn, anh ta thấy ánh đèn xanh đỏ chiếu khắp đại sảnh và trên đó là bầy quỷ hành động như thể bị điên. Chúng khoa chân múa tay, có quỷ thì hoảng sợ gào thét, có quỷ thì bối rối kêu la. Bọn quỷ hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.



Nhìn ở phía xa hơn, phòng Hoàng Tuyền cũng ồn ào không kém gì so với phòng Bỉ Ngạn.



Từ tiếng nói lộn trộn của đám quỷ, người quản lý loáng thoáng nghe được mấy từ như "lệ quỷ áo đỏ đã chết", "bào thai sinh đôi đã chất", "nhà vệ sinh" và một số từ khóa khác.



Tóm lại thì quỷ bào thai sinh đôi áo đỏ tàn bạo đó đã bị giết trong nhà vệ sinh.



Người giết bọn nó rất kiêu ngạo, không đem giấu hai chiếc trường sam màu đỏ đi mà cứ vứt ở đấy. Người đó làm như thế để khi một con quỷ áo trắng muốn vào nhà vệ sinh, chỉ cần mở cửa ra thì sẽ thấy được hai chiếc trường sam màu đỏ bay đung đưa trước mặt của nó.



Chính xác hơn là người đó coi việc treo hai chiếc trường sam màu đỏ lên phía trên cửa phòng vệ sinh như là đang trang trí.



Ngay lập tức, con quỷ áo trắng bị dọa sợ đến mức quên luôn mục đích đi đến nhà vệ sinh của mình mà nhanh chóng đem chuyện này truyền ra ngoài.



Trong suy nghĩ của mấy bọn quỷ thì sức mạnh của quỷ bào thai sinh đôi áo đỏ cũng không kém gì so với con quỷ Nhiếp Thanh cường đại. Bọn chúng đều rất nổi tiếng trong đám quỷ. Thế nhưng bây giờ quỷ bào thai sinh đôi áo đỏ đã chết!



Điều này tương đương như một vụ nổ lớn trong lòng bọn qUỶ.



Người quản lý cũng cảm thấy bối rối một chút. Đột nhiên con ngươi của anh ta co lại. Anh ta nhớ lại không lầu trước đó có hai tên nhân viên phục vụ đã kiêu ngạo nói rằng bọn họ sẽ giết chết quỷ bào thai sinh đôi áo đỏ. Không thể nào?



Không thể nào? Không thể nào? Bọn họ đã giết chất được quỷ bào thai sinh đôi áo đỏ sao? Lại còn giết được tận hai con quỷ cùng một lúc?



Người quản lý còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì có hai cái bóng một đỏ một đen tránh né được đám quỷ đang kích động ở bên ngoài rồi kéo anh ta vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.



"Xin chào quản lý! Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Dư Hạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận