Trò Chơi Suy Diễn

Chương 599: Tang Lễ (13) - Tìm đường chế...

Dư Hạnh hạ thấp giọng, ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ nhàng như linh hồn: "Tất nhiên, khi tôi xác định được vị trí của cánh cửa, chúng ta có thể trực tiếp rời đi, sẽ không bị bao vây."



"Anh hai à, cậu thật sự tự tin đến vậy sao? Hai người có thể chiến đấu và chạy trốn, còn tôi chỉ là một trợ lý nhỏ." Cuối cùng Triệu Nho Nho không thể giữ im lặng nữa, cô ấy cần thận hỏi: "Nếu cánh cửa không ở trong linh đường, và chúng ta bị bao vây bởi rất nhiều người mặc đồ trắng bên trong, các cậu có tự tin đưa tôi thoát ra không?”



Dư Hạnh dừng bước một chút, nhìn về phía cô ấy: "Thực ra tôi đã có dự đoán khá chính xác... Tôi tuyệt đối sẽ không lấy mạng sống của cô ra đùa giỡn đâu, cũng không phải là chuyện gì mạo hiểm, đây là điều mà chúng ta phải trải qua để hoàn thành nhiệm vụ."



Hắn mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp và dài khiến đuôi mắt của hắn cong lên rõ rệt, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Hãy tin tôi. Cùng đi nhé, được không?”



Đột nhiên Triệu Nho Nho rất muốn đi cùng. Cô ấy nghe thấy Triệu Nhất Tửu hừ một tiếng, nhưng chọn cách làm ngơ, cô ấy nhận ra thái độ của Dư Hạnh giống như là đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay. "Được rồi." Triệu Nho Nho vui vẻ tiến một bước lớn trên con đường hoàn thành giai đoạn này.



[Danh hiệu "Kẻ Mưu Mô Tài Ba" của bạn đã phát huy tác dụng, tỷ lệ xúi giục thành công đã tăng lên.]



[Bạn đang cố gắng xúi giục Quẻ Sư.] Quẻ Sư là danh hiệu mặt nạ nhân cách của Triệu Nho Nho.



[Đánh giá hành vi — Xúi giục thành công.]



Không phải chuyện gì mạo hiểm sao?



Sẽ không bị bao vây sao? Triệu Nho Nho với khuôn mặt không biểu cảm lẫn trong đám người mặc đồ trắng, vừa khóc nức nở vừa điên cuồng chỉ trích Dư Hạnh trong im lặng để phân tán sự chú ý và nỗi sợ hãi. Bạn bảo tôi có một đám quỷ vật vây quanh bạn, có thể vạch trần danh tính con người của bạn bất cứ lúc nào, còn bị những người đã khuất rõ ràng quan trọng hơn nhìn chằm chằm, không phải mạo hiểm thì là cái gì hả hả hả!? Lúc này cô ấy chỉ muốn đánh cho mình một trận vì đã tin vào những lời hoang đường của Dư Hạnh.



May mắn là, hai đồng đội của cô ấy vẫn đáng tin cậy, không để cho một cô gái nhỏ yếu ớt đáng thương như cô ấy phải sợ hãi quá lầu. Khi tiếng Triệu Nho Nho khóc càng lúc càng chân thật.



Bên ngoài linh đường, bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm âm, khiến Triệu Nho Nho chợt giật mình, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của tất cả những người mặc đồ trắng.



Cánh cửa gỗ bị đá văng, ánh mặt trời đột ngột xuất hiện, chiếu sáng linh đường chìm trong u tối.



Cảm giác mờ ảo xám xịt dần dần tan biến, lộ ra một không gian ẩm mốc, dường như bị cách biệt với thế giới. Triệu Nhất Tửu không đội mũ trắng, lạnh lùng thu chân lại sau cú đá cửa, nhìn những người mặc đồ trắng đang nhao nhao quay lại nhìn chằm chằm mình. Một tay hắn ta chỉnh lại ống tay áo dài bị vén lên vì động tác quá mạnh, tay kia cầm dao găm, khí đen bao phủ.



Hắn ta nhìn lướt qua một lượt, đôi mắt đen như hố đen của những người mặc đồ trắng tạo ra một sự tương phản lớn với lớp mặt nạ giấy trắng, khi nhìn trực diện, thậm chí còn gây ra một cảm giác hoang mang giữa giả và thật. Một người mặc đồ trắng đứng dậy.



Nó ngừng khóc, tay mơ hồ vươn về phía Triệu Nhất Tửu, như thể một người bị bịt mắt cảm nhận thấy có người đến, và đang cố gắng xác nhận. Ngay sau đó, từng người một, tất cả những người mặc đồ trắng đều đứng dậy, Triệu Nho Nho cũng nắm bắt được nhịp điệu và đứng dậy theo. Khi những người mặc đồ trắng từ từ tiến về phía Triệu Nhất Tửu, cô ấy lén lút lùi lại một bước.



Dường như những người mặc đồ trắng không biết nói chuyện. Khi phát hiện có một kẻ không phải đồng loại xuất hiện ở cửa, cuối cùng chúng như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, người mặc đồ trắng ở gần nhất phát ra một tiếng hét chói tai trước khi lao về phía Triệu Nhất Tửu với tốc độ rất nhanh.



Tốc độ rất nhanh, nhưng không thể bằng những người giấy.



Nhưng chúng lại có ưu thế về số lượng.



Triệu Nhất Tửu quay người chạy, nhanh nhẹn vượt qua cổng của khoảng sân. Những người mặc đồ trắng rối rít đuổi theo sau, tiếng hét liên tiếp làm kinh động đến những người mặc đồ trắng trong các phòng khác, khiến chúng đồng loạt mở cửa ra. Thấy vậy, Triệu Nhất Tửu đã đá ngã một số món đồ nội thất trên đường đi mà không kịp xem xét loại cụ thể, nhằm thu hút sự chú ý của tất cả các người mặc đồ trắng, tránh để chúng quay trở lại linh đường.



Ngay lập tức khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh.



Triệu Nho Nho nhìn vào linh đường giờ đã trống rỗng chỉ trong nháy mắt, cảm thấy thực sự nhẹ nhõm. Vừa rồi khi phải ở cùng với nhiều quỷ vật như vậy thật sự rất căng thẳng, mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng trên lớp vải trắng, nếu không vì biết trong linh đường có người ở cùng cô ây....
Bạn cần đăng nhập để bình luận