Trò Chơi Suy Diễn

Chương 602: Tang lễ (14) - Nhập quan (2)

Nhiệm vụ giai đoạn này không chỉ đơn giản nằm trong phạm vi bị bao vây, nếu như từng bước tìm được chính xác vị trí của cánh cửa, đám Bạch Y Nhân bị phân tán khắp nơi, vốn chẳng làm nên cảnh thập tử nhất sinh gì. Nhưng bọn họ lại quá sơ xuất, Triệu Nho Nho cũng sơ ý. Thế mà cô ấy lại đột nhiên mất đi lý trí vì tích thuận lợi, đi theo Dư Hạnh vào linh đường có nhiều Bạch Y Nhân nhất trong tình trạng không đủ manh mối... Thậm chí, vì bị Triệu Nhất Tửu thu hút, Bạch Y Nhân khắp cả âm trạch này đầu kéo tới đây cả.



Triệu Nho Nho càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, ban nãy như thể cô ấy đã bị quỷ vật mê hoặc tâm trí, nên mới làm ra chuyện như thế.



Cô ấy là một người cẩn thận, sao có thể đưa ra một lựa chọn xuề xòa, qua quýt như thế?



Giọng nói của Dư Hạnh vẫn hàm chứa ý cười, trông hắn thảnh thơi như chưa hề ý thức được sự nguy hiểm đang đến gần: “Chớ sốt ruột, sẽ kịp mà.”



Cảm giác kỳ lạ trong lòng Triệu Nho Nho càng lúc càng mãnh liệt.



Cô ấy nhớ lại thời điểm Dư Hạnh định mở nắp quan tài cho năm quỷ vật kia thoát ra hành động, bất giác rùng mình một cái.



Lỡ như Dư Hạnh không hề tự tìm đường chết, mà muốn đẩy cô ta vào chỗ chết thì sao?



Chữ “Hạnh” này, có khi cũng chẳng phải “Hạnh” thật sự, mà là quỷ vật ngụy trang! Tuy Triệu Nho Nho không biết quỷ vật đã tìm được thời cơ đánh tráo từ bao giờ, nhưng ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, thì trong lòng cô ấy đã ngổn ngang trăm mỗi, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhịp thở cũng bất thường. Theo bản năng, cô ấy định chạy ra ngoài cửa.



Một là rời khỏi “Hạnh”, hai là trốn khỏi linh đường trước khi Triệu Nhất Tửu dẫn theo Bạch Y Nhân tiến vào đây. Nếu không mắc kẹt ở linh đường, cô ấy chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại đây mất.



Ba là, cô ấy cần phải nhắc nhở Triệu Nhất Tửu, ở đây không có “Hạnh” mà hắn ta tin tưởng, chỉ có một quỷ vật rất có tài lừa gạt!



Nhưng chỉ vừa kịp nhấc chân, Triệu Nho Nho bỗng cảm thấy cánh tay mình bị kéo lại, cánh tay đó rất khỏe, cô ấy không tài nào giãy giụa nổi. Triệu Nho Nho run rấầy bị “Dư Hạnh” kéo tới gần mình, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ: “Quả nhiên là quỷ vật, nếu không thì sao cậu ta khỏe như vậy được.”



Khoảng cách bỗng dưng bị kéo ngắn lại, “Dư Hạnh” nhếch mép cười, đôi con người đen tuyền, sâu không thấy đáy.



“Cậu...” Triệu Nho Nho vừa định nói gì đó, cơ thể bỗng dưng lại bay lên không trung. Cô ấy hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn người thành niên trước mắt. “Sao lại làm như tôi đáng sợ lắm ấy...” Dư Hạnh bế Triệu Nho Nho kiểu công chúa, ngữ điệu cũng dịu dàng đi phần nào, hắn nói bằng chất giọng trầm ấm, dễ gần: “Lâu lắm rồi không có ai nhìn tôi với ánh mắt như thế, tôi bối rối lắm đấy.”



Mấy lời này, chưa chắc mọi người trong phòng livestream đã nghe thấy, nhưng Triệu Nho Nho cách hắn không xa, có thể nghe được toàn bộ lời hắn nói.



Vì thế, cô ấy lại càng sợ hơn. Ngoài cửa, âm thanh Triệu Nhất Tửu và Bạch Y Nhân kéo đến càng lúc càng gần. Cô ấy hy vọng Triệu Nhất Tửu mau chóng tới cứu mình, nhưng lý trí đã giúp cô ấy nhận ra, khi Triệu Nhất Tửu vào đến nơi, nhìn thấy đồng đội đáng tin Hạnh biến thành quỷ vật, hắn ta còn phải một mình chống chọi với cả đám Bạch Y Nhân, e là chẳng hơi đâu mà quan tâm tới cô ấy.



Xong đời, đây là đường chết rồi.



Cô ấy là một suy diễn giả thuần hỗ trợ vô cùng hiếm gặp, mỗi tế phẩm dung hợp với mặt nạ nhân cách của cô ấy đều là để hỗ trợ, không có lấy một món có thể dùng để tấn công.



Đang lúc tuyệt vọng khôn cùng, cánh tay đang vòng qua cẳng chân cô ấy động đậy, nhét cô ấy vào trong quan tài.



“”



Hắn muốn chôn sống cô ấy ưt?



Đối với Triệu Nho Nho, cách chết này còn khó chấp nhận hơn cả việc bị xé xác mà chết, cô ấy trơ mắt nhìn Dư Hạnh với tay nhấc nắp gỗ của quan tài, che lấp tâm nhìn của cô ấy.



Quan tài đóng lại, Triệu Nho Nho ở bên trong liên tục đấm lên nắp quan tài, Dư Hạnh sợ cô ấy chạy ra, bèn ấn tay phải trên nắp quan tài.



Một luồng sáng màu xanh thăm thẳm xuất hiện, lóe lên từ phía dưới lòng bàn tay hắn, Dư Hạnh lầm bẩm: “Tư duy quá phong phú nhưng lại không có hiệu quả, đúng là khiến người ta phải lo lắng... Ngoan ngoãn đợi bên trong đi, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.”



Vài giây sau, chiếc quan tài yên ắng trở lại. Dư Hạnh buông tay mình ra, trên quan tài bắt đầu xuất hiện hoa văn chẳng khác nào tranh thủy mặc, bốn bên quan tài còn xuất hiện gương mặt quỷ u ám, nhưng khá mờ không thể trông rõ.



Bên trong quan tài chẳng còn động tĩnh gì cả.



Đúng lúc này, Triệu Nhất Tửu thoăn thoắt lao vào linh đường như một cơn gió, rồi xoay người dùng then cài bên cạnh để khóa chặt cửa lại. Quay đầu, hắn ta nhìn thấy Dư Hạnh đang đứng bên cạnh quan tài, và Triệu Nho Nho đã chẳng còn bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận