Trò Chơi Suy Diễn

Chương 143: Hệ thống tiêu chuẩn kép vô t...

Nghe vậy, nét mặt Susan mới dịu đi đôi chút: “Cảm ơn anh Royl”



Dư Hạnh tỏ vẻ thân thiện, nở nụ cười dịu dàng với cô bé: “Bọn tôi vẫn còn chuyện chưa nói xong, em về trước đi, lát nữa tôi sẽ qua gõ cửa phòng em.”



Cứ như vậy, vị khách cầm dao phay không mời mà đến được dỗ về phòng.



York đóng cửa, cậu ấy hỏi với vẻ khó hiểu: “Cậu nghĩ thế nào, chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Chuyến tới thăm của Susan tựa như con quỷ hung dữ đi tuần tra một vòng trong thế giới loài người, sau đó cô bé sẽ chọn một người may mắn để giết chết.



Rõ ràng, Dư Hạnh chính là kẻ may mắn này, mà lại là chủ động để bị chọn.



Dường như hắn có thể xác định là trước khi Susan gõ cửa, cô bé đã nghe chỉ tiết cuộc trò chuyện của bọn họ, chắc chắn cô bé biết mục đích bọn họ tới đây. Ngoài miệng cô bé luôn nói là sợ hãi và muốn có người bên cạnh, nhưng trên thực tế, cô bé đang chọn một đối tượng để giết!



Và rõ ràng Dư Hạnh có thể từ chối với lý do “nam nữ thụ thụ bất thân”, nhưng hắn lại đồng ý một cách dễ dàng. “Nếu tôi không đồng ý, cậu đoán liệu cô bé có bộc lộ bản chất thật, dùng dao phay tấn công tất cả chúng ta hay không? Tôi không muốn gây ầm ï để ảnh hưởng đến bà Brown, thay vì đối mặt cùng lúc với nhiều kẻ ác, chi bằng đối phó với một mình Susan.” Dư Hạnh không thích ầm ï, môi trường yên tĩnh rất có lợi cho việc suy nghĩ, hắn tiếp tục: “Các cậu nghĩ xem, Susan nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta rồi, cô bé muốn tự ra tay giết người. Điều này chứng tỏ tuy bà Brown thiên vị cô bé, nhưng cô bé lại không thân thiết với bà Brown, nếu không cô bé đã chọn cách chạy đi nói thẳng với bà Brown và để bà Brown tự ra tay giết chúng ta. Tôi cảm thấy tôi có thể tìm ra được manh mối khác.”



Dư Hạnh chỉ tay vào mình, hắn hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng hốt: “Hơn nữa tôi là một người trưởng thành, tôi đâu đến mức không đánh lại một cô bé?”



York nhướng mày. Gián điệp nói lời này thì không sao, nhưng người chơi nói thì lại có phần hơi quá lố. Tuy có thể Susan là người sống, nhưng sống trong gia đình này, lỡ như còn sức mạnh cổ quái nào thì sao? Không phải ông Brown có khả năng giả giọng người khác à? Martha cũng hoàn hồn, tự nhiên cô ấy ý thức được rằng Dư Hạnh đồng ý với Susan là vì cô ấy từ chối cô bé.



Hắn đã mạo hiểm tính mạng của mình vào đêm nay chỉ để lấy được chút manh mối!



Tại sao cô ấy lại có một đồng đội vừa tốt vừa đẹp như vậy! Martha vừa nghĩ vừa cảm động, tiện đà suy nghĩ xem lúc kết thúc suy diễn cô ấy có thể hỏi Roy xem có chịu làm bạn trai mình không, và xác suất thành công sẽ là bao nhiêu.



Đầu óc Martha dễ bị phân tán, cô ấy thường xuyên bị thầy mắng vì lý do này.



Bây giờ, suy nghĩ của cô ấy dạo chơi cả nửa ngày mới quay về với hiện thực, cô ấy có cảm giác mình đã đẩy mọi nguy hiểm sang cho đồng đội, hình như làm vậy không được tốt lắm...



Nhưng cô ấy không thể vi phạm quy tắc của mình, lúc nào cần túng thì nên túng! Dư Hạnh võ vỗ áo ngủ, cảm thấy cũng gần đến giờ, vậy nên hắn cũng không nhiều lời nữa, còn nhiều chỉ tiết thì để hai đồng đội tự nghĩ.



Bọn họ là đồng đội tạm thời, cho dù cả ba ở chung khá hoà hợp, nhưng hắn cũng không cần chu đáo về mọi mặt và trở thành bảo mẫu của hai người họ, nói hết những suy nghĩ trong đầu mình. Thật ra hơn năm mươi phần trăm là do ——



Quá trình nói ra suy diễn, khi kết toán sẽ có điểm khen thưởng. Ha, không có lợi thì không dậy sớm, hắn có lương thiện bao giời



“Ngày mai chúng ta có một số chuyện cần làm, thứ nhất là đi xem gác mái. Thứ hai, tìm thông tin hữu ích từ thư phòng. Thứ ba, nghĩ cách móc nối với ông Brown, lần ra cách đi tới phòng ngủ chính, cũng tức là phòng ngủ của vợ chồng Brown để xem. Thứ tư, điều tra cửa vườn hoa.” Sau khi sắp xếp công việc ngày mai một cách đơn giản ngắn gọn, Dư Hạnh rời khỏi mép giường, đi ra cửa.



Dựa theo phán đoán của hắn thì một là Angel ở trên gác mái, hai là dưới lòng đất trong vườn. Nếu là vị trí đầu tiên thì còn khả năng sống sót, còn là trường hợp thứ hai thì e là đã chết.



“Tôi đi đây.” Dư Hạnh nói. Martha nhảy xuống giường: “Đợi chút!”



Cô ấy bước hai bước tới gần, nhét một đống đồ vào tay Dư Hạnh.



Dư Hạnh cúi đầu nhìn, là một xấp bùa vàng khoảng bảy tám lá gì đó. Trên bùa vàng có nhiều đồ án khác nhau được vẽ bằng chu sa, dù sao thì hắn cũng không biết đó là gì.



Điều khiến hắn ngạc nhiên là khi mấy lá bùa vàng ấy nằm gọn trong tay hắn, hắn nhận được lời nhắc của hệ thống. [Bạn nhận được đạo cụ: Lá bùa nhà họ Lạc.]



[Lá bùa nhà họ Lạc: Lá bùa mà thầy trừ tà Martha tặng cho bạn, nó là do đích thân người nào đó trong nhà họ Lạc vẽ, có khả năng chống lại quỷ và con người. Xin đừng lo lắng về việc tại sao Martha có lá bùa phương Đồng đó, hãy tự dùng bộ não của mình.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận