Trò Chơi Suy Diễn

Chương 310: Chữa trị (1)

Có nghĩa là địa vị của cô ta khác với dân làng.



Cô ta chính là bà cốt!



Trong nhà treo rất nhiều thi thể, cô ta là người nguy hiểm, cần tránh xaI



Dư Hạnh tự đứng dậy, may mắn lòng bàn chân không bị sao, hắn cố gắng duy trì sự bình tĩnh: "Không sao, không có việc gì.”



"Cậu nhìn thấy tôi... Cảm thấy sợ hãi?" Giọng người phụ nữ mang theo sự lạnh lùng nhiều hơn nghỉ vấn, đồng thời bước một bước về phía hắn.



Giờ khắc này, bản thân Dư Hạnh cũng không biết tại sao, cuống cuồng trả lời: "Xin lỗi! Tôi, tôi tự ti...”



"Ô?" Giọng người phụ nữ quả thật bớt đi vài phần lạnh lẽo, thêm một chút ngạc nhiên, khóe miệng cô ta cong lên, vô cùng hứng thú hỏi: "Tự tỉ cái gì?"



"Tôi, toàn thân tôi đầu có vết thương, rất xấu xí...” Dư Hạnh nói, dùng tay che băng vải trên ngực và bụng, điều này đương nhiên vô ích, hắn làm vậy chỉ để người phụ nữ chú ý đến vết thương của mình. Biểu cảm của hắn thấp thỏm, giọng nói gấp rút: "Tôi cũng không biết mình từ đâu đến, là ai, tại sao lại có thân thể thương tích như vậy, còn có mái tóc dài... Thật xin lỗi, tôi sẽ khiến cô sợ, xin lỗi, xin lỗi..."



Người phụ nữ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, rồi lại dừng ánh mắt trên mặt hắn, sắc mặt đột nhiên dịu đi: "Nghe có vẻ như, cậu là một đứa trẻ lạc đường.”



Cô ta mỉm cười chạm vào đầu Dư Hạnh, khóe mắt liếc qua mái tóc dài chỉ có ở đàn ông cổ đại của hắn: "Đừng lo lắng, cậu không xấu chút nào, cơ thể của cậu là cơ thể hoàn hảo nhất mà tôi từng thấy, ngoại hình của cậu cũng khiến người ta ghen tị. Tin tôi đi, chỉ cần vết thương của cậu lành lại, cậu sẽ rất rất đẹp.” Trong khoảnh khắc bị tay cô ta chạm vào đầu, Dư Hạnh chỉ cảm thấy trong thân thể có một luồng hơi thở lạnh lẽo chảy qua tứ chi và thân mình, khiến hắn hô hấp khó khăn, hoa mắt chóng mặt.



Từ cổ họng trào lên một sự tanh ngọt, hắn không nhịn được, khóe miệng chậm rãi chảy ra một dòng chất lỏng đỏ tươi.



Là máu! Dư Hạnh nếm mùi vị vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trong miệng, bình tĩnh ngoài dự liệu, hắn duy trì tâm trạng bình thản, dùng mu bàn tay lau đi.



Hơi thở lạnh lẽo chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, rồi lại như cá trong biển nước, lặn đi không chút dấu vết.



Bà cốt nhìn máu của hắn, rút tay lại, không quan tâm, cũng không ngạc nhiên, chỉ cảm thán một câu: "Xem ra cậu thật sự bị thương rất nặng... Vào đi, tôi cho cậu ít thuốc.” "Tôi..." Nghĩ lại một màn vừa nhìn thấy qua khe cửa, Dư Hạnh do dự, ai mà biết vào rồi hắn còn có thể nguyên vẹn đi ra được không. Hơn nữa vừa rồi khi bị bà cốt chạm vào đầu, hắn giống như bị dị ứng, nỗi đau đột ngột khiến hắn không thể ngó lơ. Trong tiềm thức xuất hiện một ý nghĩ:đối với hắn bà cốt không phải thứ gì tốt đẹp. "Vào đi.” Bà cốt đi vào trước, mở hẳn cửa ra, Dư Hạnh vô thức nhìn qua, sửng sốt khi phát hiện bân trong trống rỗng, đồ đạc đơn giản, căn bản không có những thi thể bị treo cổ.



Một mảnh quần áo cũng không có.



Nhưng mà... Trong mắt hắn hiện lên sự mê man, chẳng lẽ lúc hắn bị thương không chỉ bị mất trí nhớ, mà còn đụng phải chỗ nào, cho nên dễ dàng sinh ra ảo giác?



Vết bỏng trên mặt bà cốt và thi thể lắc lư trong nhà đều là ảo giác do hắn tạo ra trong trạng thái căng thẳng sao? Trong tình huống hiện tại, đây đã là lời giải thích hợp lý nhất mà hắn có thể nghĩ đến, sau khi dây thần kinh nào đó trong não bị tổn thương, hắn nghe không rõ, hay xuất hiện ảo giác, thậm chí còn sinh ra khái niệm mơ hồ về thời gian, cảm thấy một ngày chưa đủ hai mươi bốn giờ...



Nghe có vẻ hợp lý.



Tất cả mọi thứ xung quanh đầu bình thường, thứ duy nhất không bình thường chính là hắn.



Dư Hạnh tạm thời theo bà cốt vào nhà, đưa tay sờ sờ mái tóc rối bù của mình, ánh mắt mê man chợt lóe lên.



Đúng vậy, rất hợp lý.



Nhưng hắn cảm thấy đây không phải sự thật!



Suy cho cùng hắn cũng chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi, tạo ra một góc nhìn hợp lý để giải thích mọi việc kỳ lạ có thể giúp tình cảnh của hắn tốt lên sao?



Đương nhiên không thể



Ở đây chắc chắn có chuyện kỳ quái xảy ra, hơn nữa hắn cảm nhận được sự nguy hiểm đang ngày càng đến gần hắn. Bước vào nhà bà cốt, Dư Hạnh nhìn lên trần nhà, quả thực ở giữa nhà không có cây xà nào có thể dùng để treo thi thể.



Xem ra, ít nhất hắn đã xác nhận được, những thi thể bị treo lên đó có thể là ảo giác, hoặc đó là một hình ảnh tượng trưng từ trong tiềm thức của hắn.



Hắn nghĩ trong ký ức bị mất đi có lẽ hắn đã gặp chuyện này, nếu không, hắn sẽ không xuất hiện tâm trạng tức giận và đau buồn như vậy.



Nghĩ như thế, hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú trần nhà, quan sát bốn phía xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận