Trò Chơi Suy Diễn

Chương 338: Cô ta chết cũng chỉ có một người đau khổ (3)

Hắn tùy ý ném cái bát rỗng vào trong hồ, mặt hồ bắn lên một tia nước không lớn không nhỏ.



Không khí xung quanh càng ẩm ướt lạnh lẽo, cả Dư Hạnh và bà cốt đều có thể cảm nhận được trong hồ nước này có thứ gì đó bắt đầu ngọ nguậy, đồng thời mang theo ác ý khủng bố.



Mấy câu hắn vừa nói có ý ám chỉ rõ ràng, như thể muốn nói tình cảm của bà cốt đã thay đổi, vì bảo toàn tính mạng cho Dư Hạnh mà đã nói tất cả kế hoạch cho hắn, không muốn Thích Duy chiếm giữ thân thể của Dư Hạnh. "Không phải, em...” Đồng tử bà cốt co lại, cô ta còn chưa kịp nói lời biện minh nào, đã bị Dư Hạnh, người ở cạnh mình đưa tay bịt miệng.



Vẻ mặt của Dư Hạnh dịu dàng đến mức khiến tim người ta loạn nhịp, hắn khẽ nói: "Suyt... Đừng nói chuyện, mấy lời thú nhận này để tôi nói cho.”



“Ô, ô ô...” Bà cốt cố gắng kéo tay của Dư Hạnh ra. Bề ngoài nhìn như Dư Hạnh chỉ nhẹ nhàng giữ miệng cô ta, thực tế ngay cả hô hấp cô ta cũng khó khăn, căn bản không thể thoát ra được.



Hơn nữa, trên người Dư Hạnh bỗng xuất hiện một hơi thở kỳ lạ, khiến cho những người chuyên hại người như cô ta sợ hãi. Mặc dù ngoài miệng hắn đang cười, nhưng trong mắt hắn một chút ý cười cũng không có. Hắn giống như ác quỷ chui ra từ lòng đất, là cái ác cực đội



Cô ta không chút nghi ngờ nếu cô ta tiếp tục phản kháng, Dư Hạnh có thể lập tức vặn cổ cô ta. Cô ta chỉ có thể nghe Dư Hạnh tiếp tục nói nhảm: "Tôi thật sự cảm kích anh, bởi vì anh chọn tôi, tôi mới được tiếp xúc với cô ấy lâu như vậy, cuối cùng yêu nhau. Thật sự cảm ơn anh! Cô ấy đã quyết định từ bỏ anh, cùng tôi đi nơi khác để xây dựng hạnh phúc cả đời.”



Từ trong nước, một lượng lớn tóc đen quấn lấy nhau nhô lên, trong rừng xuất hiện âm thanh giống như quỷ khóc, sắc trời càng thêm u ám. Ai nhìn thấy cảnh cũng biết tình huống này không đúng, nhưng dáng vẻ Dư Hạnh như không hề hay biết, vẫn bình tính mà nhẹ nhàng nói: "Anh xem, tôi là một người sống, lớn lên cũng dễ nhìn hơn anh, còn dịu dàng với cô ấy như vậy, không bạo lực như anh chút nào. Cô ấy chọn tôi là điều đương nhiên, tôi nói có đúng không?” Thật ra, Dư Hạnh che miệng bà cốt như vậy, bà cốt lại có vẻ kháng cự và hoảng sợ, người bình thường chắc chắn sẽ không tin lời của Dư Hạnh. Nhưng trước đó cũng đã nói, cảm xúc tiêu cực của quỷ vật rất dễ xuất hiện, đặc biệt là loại quỷ vật tự ti. Sự đa nghi và tính chiếm hữu vốn đã có sẵn trong lòng, những lời của Dư Hạnh chẳng qua là để nó bành trướng nhanh hơn mà thôi.



Lời hắn nói có thể người khác sẽ không tin, nhưng với tên quỷ nước Thích Duy này, cho dù không tin, anh ta cũng sẽ tức giận.



"Quả nhiên cô đã phản bội tôi.” Một giọng nói khàn khàn phát ra từ trong nước, Thích Duy một thân áo choàng đen nổi lên, khuôn mặt thối rữa trực tiếp đối mặt với Dư Hạnh. Anh ta nhìn hai người trước mắt "tư thế thân mật", nhưng không nổi giận, mà nhìn hai người bằng ánh mắt chết lặng và tràn ngập ác ý. Tóc trong nước tách ra vài nhánh, giống như một loài bò sát bò lên bờ dọc theo làn nước, uốn lượn quấn lấy thân thể Dư Hạnh và bà cốt, tách hai người ra. Bà cốt lúc này mới có chỗ thở: "Những gì hắn nói đầu là giả, em chưa hề nói gì với hắn!"



"Vậy làm sao tôi biết bát máu này không thể uống được? Làm sao tôi biết sự tồn tại của con quỷ nước này?" Đám tóc không hề khách khí với Dư Hạnh, nó quấn lên giam cầm tất cả các chi của hắn, càng siết càng chặt, giống như muốn siết đứt tất cả các chi của hắn. Nhưng Dư Hạnh vẫn cười, như thể không cảm nhận được đau đớn.



Hai vấn đề này của hắn bà cốt không trả lời được, bởi vì cô ta cũng đặc biệt muốn biết. Trước khi đưa bát máu cho hắn mọi thứ vẫn phát triển đúng như kế hoạch của cô ta, hiện tại làm thế nào mà cái gì hắn cũng biết?



Chẳng lẽ người thực sự bị lừa vốn dĩ là cô ta, cô ta mới là người bị lợi dụng? Vậy rốt cuộc hắn là ai, chẳng lẽ là người của gia tộc diệt quỷ!? Quỷ nước Thích Duy không nghe được lời giải thích của bà cốt, anh ta nhắm mắt lại, dùng sức kéo bà cốt qua.



Bà cốt bị tóc kéo xuống nước, lại được Thích Duy vớt lên, không để cô ta bị chết đuối. "Cô đã lựa chọn hắn, vậy thì không nên xuất hiện trước mặt ta.”



"Không, em yêu anh! Em không muốn chọn người khác, em chỉ muốn ở bên anh mãi mãi!" Bà cốt hét lên, cô ta không bao giờ cho phép tình yêu của mình bị người khác xúc phạm.



Đây là... Thứ sạch sẽ duy nhất cô ta có.



"A, tôi cũng rất nghỉ ngời Tôi thối rữa, hung dữ với cô như vậy. Mà hắn, có khuôn mặt cô yêu thích, luôn dịu dàng với cô. Muốn chọn ai, căn bản không cần phải do dự.” Thích Duy nhìn bà cốt trong lòng mình, khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần anh ta hơi cúi xuống môi hai người sẽ chạm vào nhau, nhưng anh ta lại ghét bỏ chính mình mà quay mặt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận