Trò Chơi Suy Diễn

Chương 803: Độc trùng trong núi (2)

Một giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua, đoàn người đứng lên, kiểm tra vật phẩm lại lần nữa, dứt khoát rời khỏi trại, đi đến phía dãy núi trước mắt.



Trong rừng núi, độ ẩm rất nặng, là một kiểu lạnh ẩm ướt rất đặc trưng. Dư Hạnh không có thông tin địa lý của thế giới suy diễn này, chỉ có thể phỏng đoán sơ bộ về môi trường xung quanh trong đầu.



Vừa rồi hắn tìm được điện thoại di động giấu trong lớp lót của ba lô, nhìn thấy ngày tháng. Trên đó hiển thị hiện tại là cuối tháng 6, là thời gian vô cùng nóng trong năm. Có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vào giữa hè, nơi này nhất định vô cùng đặc biệt.



Đường trong núi không bằng phẳng, con đường mòn duy nhất chỉ kéo dài tầm hai trăm mét, bị cỏ dại mọc um tùm và những rễ cây to lớn phá hủy. Cây cối càng lúc càng rậm rạp, dấu vết của con người cũng dần biến mất, chỉ còn lại tiếng côn trùng râm ran trong các bụi rậm và tiếng chim hót lanh lảnh.



Dư Hạnh đưa tay gạt một cành cây rủ xuống che mất tầm nhìn, những chiếc gai trên đó làm găng tay da của hắn xước nhẹ, đôi ủng của hắn giẫm lên nền đất cứng, đoán chừng ở đây ít nhất đã một tuần chưa có mưa.



"Đại ca, nơi này không hổ gọi là núi Trọng Âm, mát mẻ thật.” Luke râu quai nón vừa đi vừa vui vẻ. Anh ta mới gia nhập đoàn đội này không lâu, lần trước đi trộm mộ vận khí không tệ, không có nhiều sự cố đã thành công, vì vậy anh ta không thận trọng như những người khác.



"Cậu thì biết cái gì, vẫn chưa đến phạm vi núi Trọng Âm. Cậu có nhớ ngọn núi chúng ta vừa nhìn thấy ở trại không? Vượt qua ngọn núi đó, còn phải đi bộ một hoặc hai ngày nữa mới có thể nhìn thấy núi Trọng Âm.” Anh Tôn không nói gì, nhưng Finley đã đáp lại.



Anh ta cười khàn một tiếng, nói thêm: "Tính từ bây giờ, nếu giữa chừng chúng ta không gặp sự cố gì, đến núi Trọng Âm cũng phải mất hai ba ngày. Chuẩn bị tốt đi, lần này không thể so với ngôi mộ nhỏ lần trước, bên trong cực kỳ nguy hiểm!"



Lúc này anh Tôn mới "Ừm" một tiếng đồng tình. Mặc dù tính khí Finley rất xấu, nhân phẩm cũng không tốt lắm, nhưng kinh nghiệm phong phú, so với những người trẻ tuổi khác đáng tin cậy hơn một chút.



Trong tay anh Tôn cầm một tấm bản đồ, bên cạnh là Finley cầm la bàn. Hiện tại chính là anh Tôn và Finley đi đầu, Scar và A Đức bọc hậu, Thi Tửu đi ở giữa bên trái, Luke ở bên phải, những người khác đều phân tán ra, bảo vệ Dư Hạnh và bác sĩ Ellie không có sức chiến đấu ở trong.



Đội hình này cũng không cố định, nếu có chuyện xảy ra, bọn họ có thể tản ra chạy trốn bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất bây giờ tất cả đều bình thường, họ vẫn phải duy trì bề ngoài là một đội ngũ chính quy.



Trong tay Dư Hạnh cũng có la bàn, bây giờ bọn họ đang đi về hướng Đông Bắc, băng qua ngọn núi hoang vô danh dưới chân.



Trại bọn họ vừa ở chính là ranh giới cuối cùng giữa thành phố và núi non. Sau khi rời khỏi trại, toàn bộ khu vực núi đều chưa được khai phá. Không có người địa phương dẫn đường, bọn họ chỉ có thể dựa vào la bàn để đi theo hướng đã tính toán trước để đến nơi có lăng mộ, hoàn toàn ở trạng thái khai hoang.



Tán cây rợp bóng rất tốt, che đi ánh nắng ngày càng gay gắt. Sau khoảng hai giờ đi bộ, Dư Hạnh cảm thấy không khí có rất nhiều côn trùng nhỏ, nếu không cài chặt cổ tay áo và cổ áo thì sẽ bị cắn sưng tấy. Hắn nhíu mày, xịt thuốc chống côn trùng lên người. e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ



"Này, San, cậu có thể cho tôi xịt một chút được không?" Ellie bên cạnh hỏi.



Cô ấy giống như Dư Hạnh, tạm thời được đưa vào đội ngũ này. Mặc dù anh Tôn chọn cô ấy vì cô ấy thường xuyên tập thể dục, là một trong những bác sĩ có thể lực và khả năng tự vệ tốt nhất, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật cô ấy chưa có kinh nghiệm, lúc này đã bị côn trùng làm phiền đến nỗi nóng nảy.



Dư Hạnh không bận tâm, ném bình xịt trong tay cho cô ấy, lập tức nghe thấy Finley phía trước cười lạnh một tiếng: "Đúng là phiền phức như đàn bà, xuống mộ có phải còn muốn xịt một ít chất tẩy rửa lên xác chết không?"



Giọng khàn của Finley rất to, mặc dù anh ta không nói tên ai, nhưng ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.



Dư Hạnh khẽ cười một tiếng: "Chỉ thế này mà đã chê phiền? Đừng vội, chờ anh nhìn thấy cách tôi vẽ, anh sẽ biết cái gì gọi là khoa trương thật sự.”



“Nói anh giống đàn bà, anh thực sự nghĩ đó là lời khen hả? Được rồi, lần sau làm một con điếm cho lão tử vui…”



"Finley.” Anh Tôn ngắt lời anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt không hài lòng: "Đừng gây chuyện, nếu dư thừa tinh lực thì giữ lại đi, sau này cần dùng khi thám hiểm mộ.”



Giọng điệu của anh Tôn rất nghiêm khắc, nhưng Finley dường như không bận tâm chút nào, giọng điệu lại càng cợt nhả, cười lớn: "Anh Tôn, tôi nói cho anh biết, tôi đang giúp hắn làm quen với bầu không khí trước. Nếu không đến lúc đó hơi xước da một chút đã ồn ào muốn về nhà tìm mẹ, anh có chịu được không? Đừng lo, chúng ta đều là những người liếm máu trên lưỡi dao, đã gia nhập đội ngũ này, nếu không có sức chịu đựng tâm lý thì căn bản không thể sống được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận