Trò Chơi Suy Diễn

Chương 172: Tại sao hắn lại không biết xã...

[2. Con rối chống lại đòn tấn công chí mạng và sẽ biến thành tro bụi. Sau khi được sử dụng, tế phẩm này sẽ bị mất trong quá trình suy diễn cho đến khi kết thúc màn suy diễn.]



[3. Xé đầu con rối xuống để dùng làm lựu đạn quỷ. Sau khi ném đầu ra ngoài, nó sẽ phát nổ sau khi tiếp xúc với vật thật. Vụ nổ sẽ tạo ra một lượng lớn quỷ khí và các mục tiêu ở trong phạm vi sẽ bị đánh dấu. Con rối nhanh chóng mọc ra một cái đầu mới và trong vòng ba giờ, cái đầu mới sẽ báo cáo phương hướng của bất kỳ mục tiêu nào được đánh dấu ở bất kỳ lúc nào. Tuy nhiên, ngoài việc báo cáo, nó còn sẽ nói chuyện với bạn trong ba giờ. Năng lực này chỉ có thể được sử dụng một lần cho mỗi màn suy diễn và được sử dụng khi không thể sử dụng được năng lực 1.]



[Mô tả: Sau khi hợp nhất với nhân cách của suy diễn giả Dư Hạnh, ngoại hình của tế phẩm đã biến thành một con rối với mái tóc vàng và bộ váy đen, khuôn mặt to như cánh tay của một cô gái và không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt của con rối. Có một chiếc thắt lưng trên váy của con rối được buộc thành một chiếc nơ ở phía sau. Đây thực chất là một thiết kế dạng chiếc kẹp, có thể kẹp trên thắt lưng của Dư Hạnh và nhiều nơi khác.]



[Lưu ý: Nó vốn dĩ là một linh hồn ngu ngốc, hèn nhát, hoang tưởng, lừa dối, tội lỗi nhưng ở một khía cạnh nào đó bên trong thì nó vẫn tốt bụng và kiên trì. Nhưng mà... Bạn thấy đấy, sau khi hợp nhất với mặt nạ nhân cách của bạn, hình dạng của con rối đã hoàn toàn sai lệch. Đây chắc chắn là vấn đề của bạn, con rối không phù hợp, em trai à.]



Dư Hạnh: "..." Sau khi đọc phần giới thiệu về tế phẩm mới, Dư Hạnh chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gì.



Hắn không hiểu vì sao con rối của Angel lại thay đổi hình dạng. Đây không phải là lỗi của hệ thống sao?



Đó là lỗi của hệ thống!



Việc thay đổi bối cảnh là rất bất thường. Dư Hạnh lại nhớ đến chuyện của Ninh Phong và nghĩ đến việc nhờ Khúc Hàm Thanh thay mặt hắn liên hệ với những người trong nhóm nghiên cứu các sự kiện dị thường để thảo luận về vấn đề thông tin và thù lao. Nhân tiện, hắn muốn hỏi Khúc Hàm Thanh liệu cô ấy có biết gì về thế giới của những người trải nghiệm và nhóm nghiên cứu các sự kiện dị thường hay không và mỗi quan hệ giữa hai bên là thù địch hay chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa người được nghiên cứu và người nghiên cứu?



Nghĩ đến đó, mấy ngày tới hắn quả thật có rất nhiều việc phải làm... Quả nhiên không ngoài dự tính, sắp tới Lăng Hằng sẽ có chút động tĩnh, hắn nhất định phải để mắt tới hắn ta. Đột nhiên, sự chú ý của Dư Hạnh bị thu hút bởi một đoạn thông tin trong lời nhắc của hệ thống mà hắn gần như không để ý tới.



Vì đây là lần đầu tiên Dư Hạnh nhìn thấy hình thức lời nhắc như thế này. Nó giống như một lời mời.



[Suy diễn giả Dư Hạnh, hệ thống phát hiện bạn đã trở thành người có tiềm năng nhất trong năm người chơi mới của tháng này (có ít hơn sáu kinh nghiệm suy diễn chính thức, còn chưa đạt đến phân hóa cấp). Thống kê này được tính đến ngày hai mươi tám mỗi tháng.] [Bạn có đủ điều kiện tham gia cuộc thi suy diễn giả mới vào cuối tháng và cạnh tranh với bốn suy diễn giả mới khác. Cuộc thi này được phát sóng trực tiếp và dành cho tất cả các suy diễn giả ở phân hóa cấp khác nhau (bấm vào đây để tìm hiểu về khái niệm về phân hóa cấp). Bạn có thể nhận được điểm thưởng phát sóng trực tiếp. Việc tham gia là tự nguyện.]



Khu dân cư Cư Long.



Lăng Hằng rửa vết máu trên ngón tay dưới vòi nước rồi nhìn vào gương.



Người đàn ông trong gương trông hốc hác hơn bình thường, trên cằm có một chút râu. Hắn ta dùng ngón tay cái chạm vào nó, do dự một phút, cuối cùng cầm dao cạo lên và cạo sạch râu.



Hôm nay... Có lẽ là ngày Trần Cửu trở lại.



Tuy rằng hắn ta rất muốn giữ lại bộ dạng hốc hác của mình cho Trần Cửu nhìn thấy, tránh cho đối phương nói hắn ta vô tình, thế nhưng trong lòng hắn ta vẫn muốn nghênh đón Trần Cửu trở về với bộ dáng tốt nhất của mình. Cạo râu xong, hắn ta bước ra khỏi phòng tắm, mở cửa phòng ngủ.



Căn phòng ngủ này đã được hắn ta dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ vốn có của nó, giờ chỉ còn lại một ít đồ đạc để căn phòng trông không quá đơn sơ mà thôi.



Rèm cửa được kéo chặt. Dù đang là ban ngày nhưng căn phòng vẫn tối om, ngay cả đèn cũng chỉ được bật lên một chút.



Trong phòng có các bình chứa chất lỏng hoặc chất rắn không xác định, các ống nghiệm có nhiều màu sắc, các cốc thí nghiệm sủi bọt được nối với nhau bằng các ống thủy tinh ở giữa. Khi kết hợp lại, chúng trông giống như một con quái vật khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận