Trò Chơi Suy Diễn

Chương 563: Tang Lễ (3) - Sổ ghi chép (3)

Hiệu ứng của toàn bộ cảnh này, chẳng khác nào một chú thỏ trắng bị bịt mắt, vô tình bước vào hang sói, sau đó nhận nhầm sói là chó husky với niềm tin dạt dào rằng đàn sói chưa phát hiện ra mình. Nhưng hắn lại không hề biết, bầy sói chỉ đang giả vờ, thật ra từng con một đầu đang nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt thèm thuồng.



Khi bình luận trên màn hình liên tục tuôn trào, Dư Hạnh vì đi loạn mà đụng phải một con quỷ đang đứng bên cạnh một giá đỡ thấp. Ngay lập tức, nó lẩm bẩm trong miệng, “Không phải người! Tôi sẽ không bao giờ nhập hàng từ nhà Lưu Bính Tiên nữa!” rồi thân thể nó lặng lẽ bay lên, tránh xa khỏi Dư Hạnh.



Nó lộ ra một biểu cảm gần như đầy oán hận, nhìn sít sao vào cần cổ trơn bóng của Dư Hạnh, rồi đưa tay chạm vào cổ mình, nơi có một vết lằn màu đỏ nâu dữ tợn, hiện rõ sự thật rằng nó đã bị siết cổ đến chết.



[Đừng ổởi nữa, anh hai ơi, tôi gọi anh là anh hai được chưa? Tôi sợ nhất là những suy diễn có nhiều quỷ vật thế này.] [Chúng nó không thể giết người sao?] Cuối cùng, Dư Hạnh cũng cảm nhận được tiếng động bên tai từ từ giảm dần, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện đã biến mất, áp lực trên mí mắt cũng đã được gỡ bỏ.



Đợi đến khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, hắn nghiêng đầu, mở mắt ra.



Cửa hàng vẫn là cửa hàng đó, một không gian yên bình. Những di ảnh treo trên tường đã trở lại như bình thường, lại hiện ra vẻ trang nghiêm và ảo giác bi thương trong những giây phút cuối đời. Hương trong lư hương đã cháy đến đáy và đã tắt.



Hắn cảm nhận được có thứ gì đó trượt qua tay mình, khi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mười đầu ngón tay của mình đầu dính đầy máu tươi đang chảy.



Máu lạnh lẽo và dơ bẩn, Dư Hạnh nhìn trái nhìn phải, lau tay lên chuỗi tiền vàng cho đến khi sạch sẽ mới thôi, lúc này mới thấp giọng nói: “Quả nhiên vẫn gặp phải rồi.” Người xem trong phòng livestream: “...”



Hắn vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía quầy, quả nhiên, sau một lúc mất đi khả năng quan sát, trên quầy đã có thêm một quyển số bìa đen.



Hắn tiến lại gần, cầm lên, bìa sổ vốn không có tên, giờ bị viết nguệch ngoạc ba chữ "Sổ ghi chép" bằng bút lông.



Dư Hạnh mở quyển sổ ra, những trang đầu đều là các ghi chép bình thường, chi phí nhập hàng, số lượng bán ra, số tiền lời, cùng với các chỉ phí mua sắm của ông chủ Giả, cũng là chủ cửa hàng này. Khi lật đến những trang sau, quyển số bắt đầu xuất hiện những khoảng trống lớn, cho đến những trang cuối cùng, mực đen dần chuyển thành màu đỏ như máu, và nội dung ghi chép bắt đầu trở nên kỳ lạ.



[Ngày X tháng XX, Lưu Bính Tiên nợ một khung di ảnh, đúng hai mươi tệ. Chưa trả (gạch bỏ), đã trả.]



[Ngày X tháng XX, Vương Vinh nợ một bó nến hương số hai, đúng ba tệ. Chưa trả (gạch bỏ), đã trả.]



[Ngày XX tháng XX, Lưu Tuyết nợ một cái dao cắt giấy, hai đồng ba hào. Chưa trả (gạch bỏ), đã trả.]



[Ngày X tháng XX, Tôn Trung nợ hai bó tiền giấy vàng mã, đúng một tệ. Chưa trả.] [Ngày X tháng XX, Lưu Bính Tiên nợ một khung di ảnh, đúng hai mươi tệ. Chưa trả.] Càng về sau, mực đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ máu, như thể người viết không dùng mực mà dùng máu để viết.



Toàn bộ sổ sách đều tỏa ra một luồng khí tà ác, những cái tên đỏ rực như máu giống như đã bị phán quan vạch ra, bị tuyên án tử hình, sắp sửa kết thúc số mệnh và rơi vào địa phủ.



Suy nghĩ kỹ thì cũng thấy có lý, vì hương thúc mệnh trong truyền thuyết chính là điềm báo của việc Hắc Bạch Vô Thường đến hốt hồn và đòi mạng.



Ngày tháng trên sổ giống như tờ giấy mà Dư Hạnh nhặt được trên cửa, chữ viết mờ nhạt không thể nhận diện được, chỉ có thể thấy từ một ngày nào đó trở đi, tất cả các khoản nợ của những người phía sau đầu ở trạng thái chưa trả. Sau đó còn vài trang giấy, Dư Hạnh theo tinh thần xem hết, lật tiếp.



[Ngày X năm XX, Hạnh nợ ba nén hương số hai, ba hào. Chưa trả.]



—.



Danh xưng mặt nạ nhân cách, cũng là tên họ của hắn cũng được viết bằng mực đỏ trong sổ, giống như tên của nhóm Lưu Bính Tiên, Tôn Trung.



Hắn ngẩn ra một chút, rồi không biết nên khóc hay nên cười: "Tôi dùng ba nén hương của ông, không phải để hoàn thành gợi ý mà ông để lại sao? Thế mà ông lại tính tôi mua nợ?”



Sổ ghi chép không phản hồi lại hắn, chỉ là những chữ viết sắc nét vô cùng, như thể đang nhấn mạnh một sự thật. Rõ ràng, theo những gì Dư Hạnh thấy khi bước vào con hẻm quỷ này, những người mua nợ chưa trả tiền đều không thoát khỏi cái chết. Quỷ vật không có thực thể khi muốn giết người thường chú trọng vào các quy tắc. Tương tự, người sống cần phải tránh rơi vào cạm bẫy của chúng, phải cẩn thận từng chút một, đây cũng là lý do nhiều suy diễn giả thà đối mặt với quỷ vật có sức mạnh lớn



Hiện tại, những người nợ tiền đầu đã chết, vậy thì nếu tên của Dư Hạnh theo sát phía sau, có khi nào điều đó có nghĩa là nếu hắn nợ tiền của ông chủ Giả thì hắn cũng sẽ chết không?»
Bạn cần đăng nhập để bình luận