Trò Chơi Suy Diễn

Chương 46: Căn bản không nghĩ trò chuyện

Trên người những kẻ tiếp xúc lâu với quỷ vật tà thuật đều sẽ nhiễm phải khí tức tương tự, điều này khiến bọn hắn chỉ cần đứng ở đó cũng đã không hợp với đám người xung quanh.
Dưới ánh mặt trời ban ngày, loại khí tức này tốt xấu gì cũng còn che lấp được đôi chút, nhưng một khi ánh sáng biến mất, bọn họ liền không chỗ nào che giấu.
Dưới thế giới quan của phó bản này, tình huống này nên được gọi là "Gần son thì đỏ, gần mực thì đen", người gần gũi quỷ vật cũng sẽ ngày càng trở nên không giống người.
Mà nếu chuyển đổi khái niệm tương tự sang hệ thống Suy Diễn, thì sẽ dễ hiểu hơn nhiều —— đây chẳng phải là mức độ dị hóa nhân cách quá cao dẫn đến biến dị sao?
Ngu Hạnh nhìn người đàn ông khô gầy này với đôi mắt đảo tròn liên tục và khóe miệng rách rộng hơn người thường, thầm nghĩ, đây đã là mức độ dị hóa ảnh hưởng đến cả vẻ bề ngoài, cách việc hoàn toàn biến thành quái vật chẳng còn bao xa.
Không biết nếu vị bà cốt gặp trong phó bản trấn Nam Thủy có mặt ở đây, với đôi mắt có thể nhìn thấy thời gian sinh tử của nàng, liệu có nhìn ra được vị lão huynh này còn sống được bao nhiêu ngày nữa không.
Hắn đứng đối mặt với người này, quan sát đôi giày vải đỏ của đối phương.
Lại là loại giày này, nó luôn là bộ phận dễ thấy nhất trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khiến người ta phải chú ý.
Chẳng lẽ đây là trang phục tiêu chuẩn bên phía Vạn Bàn đại sư sao? Ai dám không mặc thì sẽ giống như đi học không mặc đồng phục, bị ủy viên kỷ luật hoặc thầy chủ nhiệm lôi ra trừ điểm...
Trong lòng nghĩ vẩn vơ một hồi, Ngu Hạnh xoa xoa lỗ tai hơi ngứa vì tiếng khua chiêng gõ trống, không thèm bận tâm đến cách xưng hô của người trước mặt, nghiêng đầu hỏi: "Những thứ phía sau ngươi..."
"Đều là người giấy ngươi làm?"
Dường như không ngờ câu đầu tiên Ngu Hạnh lại hỏi một vấn đề không liên quan như vậy, người đàn ông kia khẽ nhíu đuôi mắt, sau đó cười khà khà xoa xoa hai tay.
"Xem ra, hồ ly đại nhân ngài —— "
Hắn không gọi là hồ tiên cũng không gọi là hồ yêu, mà gọi là hồ ly, chữ "ngài" kia cũng bị hắn thốt ra bằng chất giọng vịt đực đầy vẻ âm dương quái khí, rõ ràng là hoàn toàn không cho rằng một con súc vật tu thành tinh thì có gì ghê gớm.
Nhưng có lẽ vì mệnh lệnh của Vạn Bàn đại sư, hắn lại chỉ có thể dùng những lời lẽ có vẻ khách sáo như vậy. Cộng thêm việc phản ứng của Ngu Hạnh không hề có chút kinh sợ hay cảnh giác nào, khiến cho trận tập kích bất ngờ này trông không có chút uy thế nào, làm hắn càng thêm khó chịu. Hắn kéo dài giọng điệu, ngân nga lên xuống bổ sung nửa câu sau:
"Đối với sự xuất hiện của ta đã sớm đoán trước rồi nhỉ ~ "
"Nếu không sao còn có thể nhàn hạ thoải mái thế này, thưởng thức con rối của ta chứ?"
À, không phải người giấy, là con rối.
Ngu Hạnh nghe được câu trả lời, không nhịn được lại quan sát kỹ hơn một chút, chỉ cảm thấy tay nghề làm "con rối" này thực sự thô kệch, còn không đẹp bằng người giấy mà người ta làm trong ngành phục vụ tang lễ.
Hắn coi mình như một hồ ly tinh thực thụ, nghĩ gì nói nấy, không hề khách sáo với người đàn ông kia: "Trông rất giống ngươi, xấu như cùng một khuôn đúc ra vậy."
Hắn sờ mặt mình, có chút chán ghét nói: "Nửa đêm canh ba tìm đến đây, ta còn tưởng muốn làm gì, hóa ra chỉ để ta xem cái này? Biểu diễn con rối à? Ta chọn lựa lớp da này cũng phải lựa tới lựa lui mới tìm được cái ưng ý, ai cho phép ngươi đem thứ làm đau mắt người khác như vậy đến trước mặt ta?"
Vẻ âm hiểm giữa hai hàng lông mày của người đàn ông càng nặng nề, hắn chỉ ra điểm chính: "Hồ ly đại nhân, ngài có phải vẫn chưa rõ tình hình không?"
Tay hắn lại xoa nhẹ một chút. Ngu Hạnh để ý thấy có vẻ như ngón tay hắn quen quấn thứ gì đó, bây giờ không có nên mới không quen mà cứ cử động liên tục.
Nhưng chỉ một động tác nhỏ của hắn, những bóng trắng ma quái đang nhảy múa tưng bừng phía sau quả thực liền dừng lại. Kẻ gõ chiêng buông tay xuống, kẻ đánh trống ngừng lại, đám cương thi đang nhảy cũng đứng yên, từ cực độ ồn ào náo nhiệt lập tức chuyển thành cực độ yên tĩnh.
Thế nhưng sự yên tĩnh này ngược lại càng khiến người ta rùng mình.
Nụ cười trên mặt người đàn ông lại càng khoa trương thêm mấy phần. Mũi đôi giày vải đỏ hướng về phía Ngu Hạnh, không hiểu sao khiến Ngu Hạnh cảm thấy đôi giày vải đỏ mới là bản thể, còn toàn bộ thân hình kia chỉ là lớp vỏ bị khống chế.
"Chủ tử nhà ta nghe nói ngài từ xa đến đây, là để giúp một tiểu ni tử báo thù."
Giọng điệu cuối mỗi câu nói của hắn đều vểnh lên, vô cùng kỳ quái, giống như đang hát: "Chủ tử bảo ta truyền lời tới ngài, 'Tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp là giỏi lừa người nhất, ngài làm sao biết được nàng ta là người bị hại, hay là đang bịa chuyện để lừa gạt ngài! Hay là hai ngày nữa ngài đến phủ gặp mặt nói chuyện, gỡ bỏ hiểu lầm, kết một thiện duyên đi ——' ngài nói có đúng không?"
Thật ra ai cũng nghe ra được đây là lời nói nhảm. Vạn Bàn đại sư đương nhiên biết bọn họ đã điều tra được những gì sau khi đến thị trấn, muốn dùng một câu "hiểu lầm" để phủ định hết những chứng cứ kia, thực sự là si tâm vọng tưởng.
Sở dĩ nói như vậy, đơn giản là đang truyền một tín hiệu đến Ngu Hạnh —— vì một tiểu cô nương mà gây chuyện thì không đáng, chi bằng giao Phong gia tiểu thư kia ra, sau đó chúng ta bắt tay giảng hòa.
Nếu không có chuyện của Lạc Yến và ba người nhà họ Triệu, Vạn Bàn đại sư có lẽ còn chưa đưa ra ý kiến kiểu này. Nghĩ thế nào cũng biết, người ta hồ tiên hào hứng đến đây một chuyến, ngươi nói một câu bắt tay giảng hòa liền muốn để hồ tiên rời đi, làm sao có thể?
Nhưng Vạn Bàn đại sư có lẽ cho rằng, có vụ ở Giang Bà lâu kia làm màn uy hiếp, hồ tiên cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ý thức được nước ở trấn Phong Đầu sâu đến mức nào. Hắn đưa ra bậc thang, hồ tiên nên biết điều mà bước xuống.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một phép thăm dò. Nếu như hồ tiên không đồng ý, thật sự vạch mặt nhau, Vạn Bàn đại sư cũng hoàn toàn không sợ.
Cho nên hắn mới phái tên thuộc hạ này tới, kẻ này trung thành với hắn, nhưng lại thuộc loại ăn nói khó nghe. Vừa ném ra cành ô liu, lại vừa muốn cho người ta biết phía Vạn Bàn đại sư không phải sợ, chỉ là không muốn phiền phức như vậy.
Ngu Hạnh đáng lẽ cũng có thể nghĩ ra được, nhưng hắn chẳng thèm để ý đến điều này. Đầu hồ ly khổng lồ bằng sương đen của hắn ẩn hiện, hắn nghiêng đầu, thể hiện ra một vẻ ngang ngược của dã thú.
"Thứ gì loạn thất bát tao, nghe không hiểu, không muốn nghe." Hắn nhíu mày, quay đầu gọi Hải Yêu: "Phong gia nha đầu, ngươi có biết hắn không, cái kẻ lảm nhảm này đang nói tiếng người hay là đang hát vậy?"
Hải Yêu sớm đã đội lại mũ rộng vành lên đầu, che khuất mặt mình, nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Không biết, ta chỉ biết bọn hắn vẫn không biết xấu hổ như trước."
Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, trong sân còn có những người khác đang nhìn. Sắc mặt người đàn ông bên ngoài dần dần lạnh xuống, hắn khẽ động ngón tay một cách thâm trầm, từng con rối màu trắng liền bước những bước cứng đờ, không hề uyển chuyển, chen chúc hướng vào trong sân.
"Hồ ly, ngươi biết ta đến để làm gì không? Súc sinh tu thành người không dễ dàng, thật sự là đáng tiếc... Không biết ngươi chết đi có biến về nguyên hình không nhỉ, nói không chừng còn có thể làm được cái khăn quàng cổ bằng da chồn đấy ~ "
Ngu Hạnh mặt không đổi sắc, vươn một tay chặn cái chiêng của con rối đang giáng xuống, phát ra tiếng keng keng, sau đó một tay nắm chặt cổ con rối kia, sống sờ sờ bứt cả cái đầu ra khỏi vai nó.
Quả nhiên không thể coi là vật sống, chỉ có một lớp vỏ bên ngoài, bên trong rỗng tuếch. Đầu vừa bị bứt ra, con rối màu trắng này liền cứng đờ, bị Ngu Hạnh tiện tay ném về phía người đàn ông.
"Ngươi đến để làm gì ư? Ngươi đến để tìm chết, ta làm sao lại không biết được." Ngu Hạnh nói, phía sau hắn mơ hồ xuất hiện mấy cái đuôi lớn xù lông được tạo thành từ sương mù.
Hắn biết kẻ điều khiển con rối này chỉ là món khai vị tối nay mà thôi.
Tiệc mừng thọ đối với Vạn Bàn đại sư, người cần tín ngưỡng, là cực kỳ quan trọng. Cho nên, nếu hắn đồng ý hợp tác, cũng phải đợi sau hai ngày nữa mới có cơ hội gặp Vạn Bàn đại sư. Còn nếu hắn không đồng ý, Vạn Bàn đại sư tuyệt đối sẽ tìm cách xử lý hắn trước tiệc mừng thọ để trừ đi hậu họa.
Đêm nay, có thể sẽ là một đêm bận rộn.
Điều Ngu Hạnh tò mò nhất hiện giờ là, trên người ba người nhà họ Triệu kia, còn có quả địa lôi nào được gài xuống mà chưa bị phát hiện không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận