Trò Chơi Suy Diễn

Chương 745: Ước Nguyện Xưa (15) - Lụa đỏ (1)

"Cả cái nhà này không hổ là bị nguyền rủa ám lấy mà..." Lạc Lương cảm thán một câu: "Cứ cảm thấy chuyện của phu nhân phức tạp thế nào ấy nhỉ, nếu thực sự đào sâu vào thì chưa biết bao giờ kết thúc được mất. Chậc, đây có thể là điểm giao nhau giữa một trận suy diễn khác và trận suy diễn của chúng ta, không biết có ai đã từng trải qua chưa."



"Có cũng không liên quan gì đến chúng ta." Tự khóc xong, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lại thêm vết thương nặng trên cánh tay, mất máu quá nhiều nên hơi choáng đầu.



"Lưu Tuyết cũng sắp bị bắt rồi, các anh đừng lảng vảng quanh đây nữa. Mục tiêu quá lớn, đừng liên lụy đến tôi." Cô ấy khôi phục biểu cảm thờ ơ như thường lệ, nhìn thế nào cũng lạnh lùng vô cùng.



Vừa dứt lời, một trận ầm ĩ truyền đến từ phía cổng. Bởi vì đêm đã khuya, hầu hết mọi người còn chưa kịp tỉnh lại khỏi cơn mơ thì âm thanh đã bị ém xuống.



"Đi mau!" Lạc Lương cũng biết ở lại đây không phải là lựa chọn tốt, vừa kéo đồng đội của mình, cậu ta vừa lặng lẽ chạy tới chỗ cổng lớn.



Tự bị bỏ lại thở dài, ngoan ngoãn đứng canh trước cửa phòng phu nhân. Tình cảm của cô ấy đối với phu nhân rất phức tạp, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể làm tròn bổn phận người hầu của mình.



...



Tất nhiên Dư Hạnh, Triệu Nhất Tửu và Phương Phiến không có ngủ. Cho dù không chờ đợi sự việc phát triển, đối với người hiện đại, việc không ngủ được vào lúc mười một giờ là chuyện rất bình thường.



Tình hình hiện tại là như thế này.



Đêm xuống, mọi người trong phòng của Triệu Nhất Tửu đều quay trở về, Dư Hạnh và Phương Phiến trốn ra ngoài trước.



Trong quá trình này, Dư Hạnh vì cái chuyện người hầu của đại sư bất kể là nam hay nữ đều ở chung với nhau mà trêu chọc Triệu Nhất Tửu đôi câu, cuối cùng bị Triệu Nhất Tửu đá ra ngoài.



Sau đó, Phương phủ bước vào thời gian nghỉ ngơi ban đêm, Dư Hạnh vừa cẩn thận đề phòng sự săm soi của một số con mắt chắc chắn chưa ngủ, vừa tiết kiệm sức lực.



Cho đến khi ngoài cửa có tiếng nói của Lưu Tuyết, hắn mới dựng lỗ tai lên để xác định phương hướng.



Gian thứ năm của sân cách cửa lớn quá xa, âm thanh đều không rõ ràng lắm. May là đêm khuya yên tĩnh, cô gái Lưu Tuyết này cũng gào rõ là to.



Triệu Nhất Tửu chạy tới, ba người cùng nhau đi đến chỗ của lớn của Phương phủ, hóng một màn bi kịch được sắp đặt sẵn.



Chỉ thấy đại sư mặc áo bào màu đen thong dong đi tới, còn hai người hầu của gã đang ôm cánh tay của Lưu Tuyết. Trong đó một tên dùng tay còn lại bịt kín miệng Lưu Tuyết, tay của tên kia thì có máu đang nhỏ xuống đất.



Vừa nhìn đã biết, trên đường đi Lưu Tuyết đều bị bịt miệng. Nhưng vừa rồi, nàng cắn người kia một cái, có được sự tự do ngắn ngủi mới kêu cứu một được lần.



Sau đó đã bị một người khác khống chế.



Lưu Bính Tiên đi theo phía sau, thái độ khiêm tốn nở nụ cười với đại sư.



Chuyện Lưu Bính Tiên bán con gái vì tiền rất nhanh đã lan truyền đi khắp con phố.



Làm hàng xóm lâu năm với ông ta đã lâu năm, nhóm mấy ông chủ tiệm trên phố mai táng này đều hiểu tận gốc rễ của Lưu Bính Tiên và Lưu Tuyết, bọn họ rất thích cô bé ngoan ngoãn kia, cũng rất đau lòng cho số phận đau khổ của cô ấy, nên cố ý chăm sóc cô ấy nhiều hơn.



Dù thế nào bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, Lưu Bính Tiên lại ác đến mức này, không còn tính người nữa rồi.



Ngay từ đầu nhóm chủ tiệm đã nghĩ đến việc đi báo án, nhưng rất nhanh đã bị người ta nhắc nhở, Phương phủ có rất nhiều tiền, kể cả có phát sinh án mạng nói không chừng họ cũng có thể áp xuống, nếu thật sự báo lên sẽ bị Phương phủ ghi thù, sau này ngày tháng sẽ trở nên rất gian nan.



Vì thế mà…



Chuyện này mỗi lần có người nhắc đến đều sẽ bị người người phỉ nhổ vào, nhưng lại không có một ai đứng ra phản đối nó.



Lưu Tuyết tuyệt vọng, cuối cùng chuyện này chỉ tồn tại trong những câu bàn tán nơi đầu đường cuối ngõ, trở thành chủ đề để người ta bình phẩm.



Trong lúc bất giác, hình như tia nắng sớm và ánh hoàng hôn đã luân phiên nhau thay đổi rất nhiều lần, không ai cảm nhận thấy thời gian vẫn đang trôi đi từng phút từng giây, giống như chỉ trong một khoảnh khắc hoảng loạn chuyện đã xảy ra rồi.



Lưu Tuyết biết tin Lương ma ma "mất tích” lúc nàng đang bị giam cầm trong Phương phủ, khiến nàng hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của mình.



Lưu Tuyết hiểu rồi, Tiểu Cận bị lừa, đại sư căn bản không coi trọng nàng, mà là coi trọng sinh thần của nàng, còn có số mệnh đã được định sẵn kia, rồi liên hệ với quỷ quái này nọ.



Người giấy do nàng làm luôn là người giấy có chất lượng tốt nhất, trời sinh đã vậy.



Nàng vẫn luôn tìm nhưng không tìm thấy Tiểu Cận đâu, chỉ sợ hắn giống với mẹ của nàng, đều đã bị đại sư hại chết.



Vậy nàng tồn tại còn ý nghĩa gì?



Trong ánh mắt ngạc nhiên của những người hàng xóm Lưu Tuyết chạy ra khỏi Phương phủ với một con dao rọc giấy trên tay, nhưng ngay sau đó nàng đã bị quản gia dẫn người đến bắt về.



Phu nhân rất trầm mặc, hiếm khi bà ấy ra khỏi phòng, trong Phương phủ đã mất tích mấy người nhưng đều bị quản gia qua loa lấy lệ rồi nói qua chuyện khác. Hầu hết mọi người vẫn làm việc như thường lệ mà không hề nhận ra có thêm một cô gái bị nhốt trong phủ.



Lưu Tuyết phản kháng trên đường trở về, cô ta trốn vào trong tủ quần áo của quản gia và tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận