Trò Chơi Suy Diễn

Chương 532: Kỹ năng thuyết phục và nỗi s...

Ngoài ra, có một số đạo cụ hoặc sự kiện đột xuất sẽ cưỡng chế suy diễn giả chưa từng tham gia suy diễn trong vòng bảy ngày, mười ngày, nửa tháng... Tiến vào trò chơi. Có thể nói, khoảng cách giữa hai lần suy diễn càng dài, thì càng dễ bị thình lình lôi đi. Sự kiện xảy ra bất ngờ không phổ biến lắm, có người không chịu được mà đen mặt.



Cái số trời này của Dư Hạnh thuộc loại rất nguy hiểm, chỉ cần có trò chơi cưỡng chế tiến vào ở gần đó, hắn chắc chắn cũng sẽ bị lôi vào cùng. Sau khi giải thích rõ ràng logic này bằng vài câu, Dư Hạnh vươn tay, đưa kẹo dẻo cho Triệu Nhất Tửu: "Cho nên, dù tôi không tham gia buổi tụ họp của ba gia tộc lớn nhà cậu, mấy ngày nữa tôi chắc chắn vẫn phải đi vào. Thay vì đến lúc đó dựa vào may mắn hoặc tìm các buổi phát trực tiếp khác trong [Thị trường chọn hướng suy diễn], không bằng ởi cùng với cậu. Nếu chúng ta tin tưởng lẫn nhau, sự an toàn của tôi cũng sẽ được đảm bảo, đúng không nào?"



Triệu Nhất Tửu không nhận kẹo, vạch trần nói: "Cậu luôn lẻo mép như vậy hả?"



Rõ ràng là lo hắn ta sẽ chết trong suy diễn vì không đủ năng lực. Sao nói có mấy câu thôi lại như việc Dư Hạnh không tham gia Đường Thẳng Song Song Chết Chóc là không hợp lý vậy?



"Những gì tôi nói đầu là sự thật mà, với lại..." Dư Hạnh lại đẩy viên kẹo về phía Triệu Nhất Tửu: "Đây không phải là cơ hội để cậu tiếp tục tìm hiểu ngọn nguồn sao? Không phải cậu muốn khui ra xem tôi mạnh đến mức nào à? Bỏ qua lúc này là sẽ tốn thâm nhiều thời gian lắm đấy." Ánh mắt Triệu Nhất Tửu khẽ động, biết là trò khích tướng nhưng vẫn không thể từ chối. Hắn ta cầm cái kẹo mà Dư Hạnh đưa qua... Ném lại vào giỏ kẹo nhỏ có hình dáng tinh xảo.



Triệu Mưu nhìn một màn này, đẩy kính lên, dùng phản quang của tròng kính để che đi đôi mắt đang nghĩ ngợi của mình trong giây lát.



Kỹ năng thuyết phục của Dư Hạnh quả thực rất tốt. Ít nhất là sau khi nói ra, người khác khó mà tìm được sơ hở logic để phản bác lại. Hơn nữa, hắn còn rất giỏi lợi dụng ham muốn của người khác. Chỉ bằng một vài lời nói, hắn đã có thể chuyển hướng xung đột và khiến sự chú ý của đối phương tập trung vào một điểm khác, ngay cả hành động cũng đang khiến sự chú ý của người khác bị dẫn dắt. Điều đáng sợ nhất của kỹ năng thuyết phục là bạn biết rõ là ai đó đang sử dụng để lừa bạn, nhưng từ đầu đến cuối bạn vẫn không tìm ra cách nào để từ chối, cuối cùng dù rất cảnh giác nhưng vẫn bị người đó đạt được mục đích. Thậm chí còn cảm thấy "Hình như yêu cầu của hắn không động chạm gì đến mình cho lắm, có đáp ứng thì chắc cũng không lỗ được đầu”. Triệu Mưu ranh như cáo tất nhiên nhìn thấy rất rõ ràng những chuyện này. Cũng vì nguyên nhân ấy mà khi phát hiện ra mình cũng có cảm giác như vậy, anh ta rùng mình một cái theo bản năng. Hóa ra, Dư Hạnh không phải là người không biết sử dụng ngôn ngữ mà chỉ lười dùng mà thôi.



Triệu Mưu liếc nhìn em trai mình, phát hiện hắn ta hoàn toàn không có ý định tiếp tục nhấn mạnh "Chắc chắn có thể vào phát trực tiếp một mình", không khỏi thầm thở dài. Thật ra chỉ số IQ và EQ của Dư Hạnh rất đáng sợ, chỉ là hiện tại đứng cùng một chiến tuyến nên cảm giác trực quan của bọn họ không rõ ràng mà thôi.



Người em trai này của anh ta quả thực rất mạnh mẽ và nhạy bén. Nhưng ở trước mặt Dư Hạnh, hắn ta hoàn toàn không đáng để vào mắt, bị lừa là lẽ thường tình.



Ví dụ như lúc này, điểm xuất phát của Dư Hạnh hẳn là đi cùng để bảo vệ Triệu Nhất Tửu. Qua mấy câu, tâm lý hơi mâu thuẫn của Triệu Nhất Tửu đã chuyển thành đồng thuận.



"Ài, cũng may hắn là bạn của A Tửu. Nếu là kẻ địch, đầu tiên là em trai thảm, sau đó đến mình cũng phải gặp rắc rối mất thôi." Triệu Mưu thầm nghĩ, đây cũng là điều mà anh ta mong muốn. Bất kể là Dư Hạnh giúp A Tửu vượt qua trận suy diễn cấp Phân Hoá đầu tiên một cách suôn sẻ, hay A Tửu có thể tìm hiểu được thực lực của Dư Hạnh, đối với anh ta đều là chuyện tốt.



Không có lý do để từ chối, cũng không muốn từ chối. Nhìn thử mà xem, có đáng sợ không cơ chứ.



"Chi nhánh của chúng ta muốn xin thêm một suất tham gia phát sóng trực tiếp cũng không có vấn đề gì. Tôi sẽ giải quyết giúp cậu." Trên mặt anh ta không hề có gì bất thường, nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đứng dậy: "Chắc tiệc tối sắp bắt đầu rồi, xuống cùng không?"



Dư Hạnh đứng dậy theo, vươn vai nói: "Đi chứ, tôi nóng lòng muốn thấy thực lực của ba gia tộc lớn lắm rồi Nhìn cái dáng vẻ đó của hắn như thực sự rất hứng thú vậy. Nhưng mà có giọng nói lạnh lùng của người nào đó xưa nay không cho hắn tí thể diện nào hết: "Tôi thấy cậu đói bụng thì có."



Lời nói của Triệu Nhất Tửu khiến Dư Hạnh phải cứng người: "Ây, sao cậu biết hay thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận