Trò Chơi Suy Diễn

Chương 295: Thiện ý và ác ý thì cái nào có ...

"Mình nghe nói tên giết người kia thích gầy án trong ngày mưa nên cậu cũng phải cẩn thận một chút. Cậu nhất định nhất định đừng đến những nơi ít người."



Nghe lời quan tâm của Khương Phán, Hàn Tâm Di mỉm cười ngọt ngào mặc dù người ở phía bên kia điện thoại không thể nhìn thấy: "Thực ra... Những người bị tên đó giết toàn là những người đàn ông trẻ. Hắn ta có lẽ là ghét một số đặc điểm nào đó trên người đàn ông. Vì thế mình rất an toàn. Cảm ơn cậu đã quan tâm đến mình nhé."



Sau vài câu trò chuyện, cuộc gọi kết thúc.



Hàn Tâm Di tiếp tục cúi đầu đọc sách, lật sang trang kế, trong sách viết...



"Kẻ đột nhập dường như biết cô ấy đang ở chỗ nào. Nhưng hắn ta lại thích chơi trò mèo vờn chuột. Hắn ta biết rằng cô ấy không dám chui ra khỏi gầm giường nên cứ đi đi lại lại trong phòng ngủ. Đế giày đập vào sàn nhà và phát ra âm thanh đều đặn. Hắn ta đang chờ tinh thần của cô ấy từ từ suy sụp. Hắn ta muốn thưởng thức biểu cảm sợ hãi nhất trên khuôn mặt của con mồi. Khi cô ấy nhận thức được những điều đó, cô ấy chỉ có thể lấy tay bịt chặt kín miệng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của cô ấy."



"Cuối cùng, như hoàn thành xong một cuộc tuần tra khu vực, ủng đi mưa của hắn ta dừng lại bên cạnh giường. Lúc này, cô gái đó chỉ còn thấy mũi ủng đi mưa. Đột nhiên, kẻ đột nhập hạ thấp đầu gối xuống, bàn tay đeo găng tay cũng xuất hiện trong tầm nhìn của cô gái. Cô gái nhìn kẻ đột nhập nắm chặt con dao nhọn rồi di di mũi dao xuống sàn nhà tạo nên âm thanh như đang róc thịt. Không thể chịu đựng được nữa, cô ấy phát ra tiếng kêu chói tai."



"Cô gái thở mạnh, cả người cứng nhắc như xác chết nhưng cô ấy có khác biệt so với xác chết. Xác chết không thể thở còn hơi thở của cô ấy dồn dập ngày càng nhanh. Tôi sắp chết phải không? Cái dao đó sẽ cạo da tôi như cạo sàn nhà vậy. Chắc chắn sẽ đau lắm... Đau lắm... Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt. Nhìn đi, ba ơi! Trước khi qua đời, lời ba nói không sai một chút nào. Có những người để sống sót đã phải sống thấp hèn như con chuột bẩn thỉu trong cống. Trong khi có những người chỉ cần bước qua đường ranh giới được gọi là giới hạn đạo đức thì có thể quyết định số mạng của người khác."



"Ừm.. ." Không biết có phải vì đọc tiểu thuyết trinh thám hay vì Khương Phán đã đề cập đến dạo gần đây có tên giết người liên hoàn gây hoang mang dư luận mà Hàn Tâm Di tự dưng lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.



Nhưng khi nhìn xung quanh một lần nữa thì Hàn Tâm Di nhìn thấy ở góc phòng, có một người đang đội mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu trang màu đen ngồi ở đấy. Người đó cúi đầu đọc sách. Mặc cho mình một bộ quần áo kì dị khiến Hàn Tâm Di cảm thấy lo lắng.



"Mình sao lại suy nghĩ như thế nhỉ..." Nhìn người đó một lúc, Hàn Tâm Di bất ngờ nhận ra mình đang thiếu lịch sự khi nhìn chằm chằm vào người khác. Thậm chí trong đầu cô ấy còn nghĩ xấu về một người lạ mà Hàn Tâm Di chưa hề quen biết.



"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi" Trong lòng cô nhắc đi nhắc lại hai lần. Hàn Tâm Di không còn suy nghĩ lung tung nữa. Và khi thấy cơn mưa dần tạnh dần thì cô ấy đã quyết định rời đi.



Hàn Tâm Di đã đọc được một phần tư cuốn tiểu thuyết rồi và cảm thấy nó khá thú vị nên liền nhìn vào tên sách và tác giả.



Đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám mang tên "Mục Nát”" và tác giả sử dụng bút danh là "Uyên Hạ”.



"Lần sau là mình có thể đọc xong cuốn tiểu thuyết trinh tám này!" Hàn Tâm Di sắp xếp lại đồ đạc rồi bước ra khỏi cửa tiệm sách.



Tuy nhiên, trong tầm mắt, cô ấy nhìn thấy dường như có một vật đen đang di chuyển. Cả người Hàn Tâm Di cứng đờ. Cô ấy nhận ra rằng người đội mũ lưỡi trai có màu đen mà ngồi ở góc tiệm sách đó đang theo sau cô ấy.



Người đó đang đi về phía Hàn Tâm Di. Dường như người đó cũng muốn rời đi.



"Chắc là sự trùng hợp thôi." Hàn Tâm Di nghĩ thầm nhưng trong lòng cô ấy lại cảm thấy sợ hãi.



Viền mũ bị người đó đè rất thấp nân từ góc nhìn bình thường thì Hàn Tâm Di không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó.



Hàn Tâm Di mím môi. Dựa theo phỏng đoán của cô ấy thì khi cô ấy cầm ô lên và rời khỏi tiệm sách như những ngày bình thường, sau đó người này sẽ đi theo Hàn Tâm Di ra khỏi hiệu sách. Tiếp theo người đó sẽ đi theo cô ấy ra ngoài trời mưa mà đường lúc này lại vắng tanh... Không được, dù suy nghĩ xấu cho người khác thật không lịch sự nhưng Hàn Tầm Di cảm thấy rất lo lắng. Vị trí của cửa tiệm sách này có hơi hẻo lánh cộng thâm cơn mưa lớn nên ngoài đường hầu như không có người nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận