Trò Chơi Suy Diễn

Chương 319: Chồng của cô đang ở dưới sông à? (1)

Nhưng giấc mơ này cũng không uổng phí, hắn đã nhớ lại được rất nhiều điều.



Sinh ra, lớn lên, gặp biến cố, bị bắt, trốn thoát.



Phần ký ức này đã quay trở lại.



Tuy nhiên, chứng kiến những chuyện xảy ra sau khi thấy cái thôn đó, dường như có điều gì đó không muốn hắn biết, cưỡng ép cắt đứt ký ức của hắn, hắn chỉ có thể chắc chắn rằng tất cả những gì hắn trải qua từ hôm qua dường như chỉ là một sự tái hiện. Rõ ràng là hắn đã tránh xa những thứ rồi, tại sao bây giờ hắn lại quay lại đây?



Dư Hạnh cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, có chút kỳ quái nghĩ: Hơn nữa, dường như hắn trở nên yếu đi rất nhiều...



Tư duy hoạt động nhanh chóng, hắn nhanh chóng lý giải ra một chuỗi số liệu của tuyến thời gian.



Hắn đoán rằng trải nghiệm thực sự của hắn lẽ ra phải rất lâu sau đó mới có, vì vậy hắn tạm tính thời gian thực là 10. Còn những chuyện xảy ra ở cái thôn kia, có lẽ chỉ có thể tính là 5.



Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra ở đoạn ký ức 6, 7, 8, 9, cho phép hắn quay trở lại đoạn ký ức số 5 của tuyến thời gian và trải nghiệm lại những gì hắn đã trải qua dựa trên một nguyên tắc mà anh ta tạm thời không thể hiểu được.



Thôi miên?



Ảo giác?



Tái sinh?



Gặp phải loại ma quái đáng sợ nào đó?



Hay là lời nguyền bị gieo trong phòng thí nghiệm của Linh Nhân trong cơ thể hắn bùng phát, dẫn đến những kết quả không xác định? Dựa vào những thông tin hiện có, Dư Hạnh chỉ có thể nghĩ đến những khả năng này, tuy nhiên tái sinh là khả năng thấp nhất, bởi vì hiện tại thôn này có quá nhiều điều bất thường, ví dụ như sự thay đổi nhanh chóng giữa ngày và đêm, cả thôn nơi gia đình ông Trương sinh sống trở nên hoang tàn chỉ sau một đêm.



Đây có lẽ không phải là thế giới thực, hắn cần phải tìm cách thoát khỏi ảo ảnh này. Theo kinh nghiệm gặp ma mà hắn nhớ lại được, nếu hắn muốn thoát khỏi một tình huống siêu nhiên nào đó, hắn cần phải tìm ra điểm đột phá, để ý thức của mình tái hợp lại với thực tế.



Vì vậy, việc hắn phải làm bây giờ chính là tìm ra điểm đó. "Chậc, không biết sau này mình sẽ trưởng thành thế nào, sẽ trở thành người ra sao. mới hiện tại mà đã gây ra nhiều phiền phức như vậy, chắc chắn là rất không yên ổn... Linh Nhân đã chết chưa nhỉ?" Dư Hạnh lầm bẩm, ánh mắt lo lắng dần trở lại. Hắn chỉ nói một cách thản nhiên bâng quơ vậy thôi, không có bận tâm đến những vấn đề này lắm, đứng dậy ra khỏi giường.



Bên ngoài trời đã sáng, bà Lý đang làm bữa sáng, Dư Hạnh đi vào phòng khách xem thử, vết máu trên sàn đều đã được lau sạch.



Nhìn thấy hắn, bà Lý mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, cậu Thích Duy."



“Chào buổi sáng.” Dư Hạnh lịch sự gật đầu, quay người lại, trong mắt lóe lên.



Thích Duy. Cái tên này là do bà cốt đặt cho hắn, có thể là một manh mối.



Về phần thôn này, trong giấc mơ hắn không nhớ được nhiều, chỉ nhớ một con sông. Lúc ăn sáng, Dư Hạnh nhân cơ hội hỏi bà Lý xem gần làng có con sông nào không.



Chắc chắn là có, hắn đã biết câu trả lời trước khi hỏi, bởi vì một thôn trong núi được xây dựng gần sông là chuyện bình thường.



Hắn chỉ muốn biết thông tin cụ thể. Bà Lý nói: “Có chứ, ở phía Tây thôn có một con sông. Khi cháu tôi còn sống, nó thường đến con sông đó bắt cá." "Phía Tây thôn à..." Dư Hạnh cúi đầu suy nghĩ một chút, "Tôi có thể đến đó xem không?”



"Tất nhiên là được, nhưng vừa rồi bà cốt vừa đến, bảo tôi đừng quấy rầy giấc ngủ của cậu. Chờ cậu tỉnh lại, sau khi ăn sáng xong thì bảo cậu đến chỗ của bà ấy thay thuốc." Bà Lý nghiêm túc khuyên nhủ: “Cậu nên đến đó trước đi, bà ấy đang quan tâm cậu đấy.” Dư Hạnh: Được rồi, bà Lý này thực sự đặt bà cốt lên hàng đầu.



Hắn cũng muốn xem bà cốt thực sự định làm gì với hắn, sau khi ăn sáng xong, hắn liên đi đến nhà bà cốt.



Bà cốt dường như đang thêu thùa, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười: "Thích Duy, cậu tới rồi." “Ừm.” Dư Hạnh nói: “Tôi tới thay thuốc.”



Bà cốt đã chuẩn bị sẵn hộp thuốc. Cô ta hỏi: "Thuốc ngày hôm qua cậu cảm thấy thế nào? Vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?"



Dư Hạnh giả vờ cảm nhận được, sau đó nói: “Tôi không biết tại sao, nhưng vết thương của tôi rất nhanh đã lành lại, hôm nay tôi không có cảm giác gì cả.”



Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy bà cốt đột nhiên nhìn chằm chằm hắn, trong giọng nói có chút kỳ lạ, hưng phấn nói: "Đã lành rồi sao?"



Sự hưng phấn trong lời nói của bà cốt khiến Dư Hạnh có cảm giác rất không được thoải mái. Đây hoàn toàn không phải là vui mừng cho Dư Hạnh mà giống như sự vui sướng của người thợ giết lợn khi thấy con lợn mình nuôi đã đủ béo để làm thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận