Trò Chơi Suy Diễn

Chương 246: Trò chơi gọi hồn (1)

Ban đầu Triệu Nhất Tửu không trả lời hắn, ngay khi Dư Hạnh cho rằng hắn ta không muốn để ý tới mình, hắn ta đột nhiên nói: "Tạm được."



Đối với Triệu Nhất Tửu mà nói, bóng tối quả thực là một tầng bảo vệ kiên cố nhất, và hắn ta chưa bao giờ giỏi trong việc đóng vai là người khoe khoang và xu nịnh. Hắn ta gần như sắp nghẹt thở khi ở tầng dưới. Mặc dù tầng trên trông chẳng khác địa ngục là bao, nhưng thực ra hắn ta lại thoải mái ở đây hơn tầng một. Dư Hạnh gật đầu, hắn chú ý đến thứ trong tay Triệu Nhất Tửu, nhướng mày: "Có phải đây là con dao kia không? Chậc, chậc, chậc, tôi thật ghen tị..."



Hắn không có loại vũ khí tế phẩm nào hết!



Nhìn xem, hai tế phẩm hắn có bây giờ là cái gì, một giá cắm nến và một con rối, hắn không thể mong đợi hai thứ đó có thể tấn công người, tác dụng thế nào thì hắn không biết, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng sẽ rất khó khăn để lấy lại chúng. Mỗi lần phải làm việc gì, hắn đầu phải làm bằng tay không. Dư Hạnh từ lâu đã chán ghét cảm giác khi xương cốt bị cắt đứt.



"Cậu có thể xin Khúc Hàm Thanh thử xem." Triệu Nhất Tửu không hề động lòng, thậm chí còn giấu [Chỉ Sát] khỏi tầm mắt của hắn.



Hôm qua ngay sau nửa đêm hắn ta nghe thấy Triệu Mưu nói có một suy diễn giả rất mạnh bên cạnh Dư Hạnh, cô ấy cũng chính là người Dư Hạnh đã nhắc đến khi hắn ta đến nhà Triệu Mưu lần trước — Khúc Hàm Thanh, đại lão tuyến Dị Hóa.



Có vẻ như Khúc Hàm Thanh có mối quan hệ bất thường với Dư Hạnh, thậm chí cô ấy còn công khai bày tỏ sự ủng hộ khi Dư Hạnh phát sóng trực tiếp cuộc thi đấu của lính mới.



Vậy không phải dễ dàng để có được một vũ khí giống như tế phẩm sao? Triệu Nhất Tửu lạnh lùng nghĩ.



Hắn ta bước tới sánh vai với Dư Hạnh, thay vì tiếp tục chủ đề này, hắn ta thấp giọng hỏi: "Khách ở tầng hai không phát ra tiếng động nào, chúng ta có nên đạp cửa vào xem không?” Lại đạp cửa à?



Dư Hạnh bật cười, thầm nghĩ quả nhiên Triệu Nhất Tửu là tên nghiện đá cửa, sau đó lắc đầu ngăn cản: "Đi thôi, chúng ta đi dạo một lát trước đã, đợi khách hàng bấm chuông rồi vào."



Đuôi mắt hắn cong lên, có vẻ có quan hệ khá tốt với khách ở tầng hai: "Khách ở tầng trên có thể không cùng đẳng cấp với khách ở tầng một. Chúng ta nên phục vụ họ cẩn thận hơn mới phải."



Hai tiếng bước chân giống nhau vang vọng trong hành lang, và từ đáy cửa phòng ở hai bên phát ra những ánh sáng le lói có màu sắc khác nhau.



Liên tục bước đi trong khung cảnh không thay đổi khiến người ta dễ sinh ra các ảo tưởng mờ ảo về thời gian, thêm vào đó, mỗi khi Dư Hạnh nhìn lại, hắn có thể nhìn thấy “Cầu Nại Hà” ở ngay chỗ cũ, luôn nằm ở cuối tầm mắt, như thể khoảng cách chưa từng thay đổi.



Ba bốn phút sau, lông mày Dư Hạnh giật giật: Có hơi kỳ lạ, đi lâu như vậy rồi, lẽ ra hai nhóm còn lại cũng đã xử lý xong việc được giao và lên tầng trên. Nhưng rất lâu sau hắn vẫn không thấy bóng dáng của họ xuất hiện trên cầu thang. Chẳng lẽ... Cầu thang mà hắn thấy bây giờ đang trong trạng thái khó phân biệt giữa thực tại với tưởng tượng, đồng nghĩa với việc mỗi nhóm sẽ đặt chân đến một không gian khác nhau sau khi đi lên cầu thang sao?



Nếu đúng theo suy luận của Dư Hạnh, điều này có thể giải thích tại sao đã lâu như vậy nhưng họ không chạm mặt với Tranh Tử và Tiểu Yến. “Đinh linh linh...” Đột nhiên, phía trước có tiếng chuông vang lên.



Cùng lúc đó, cổ tay Dư Hạnh giật giật, chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh nhắc nhở. rất rõ ràng, thậm chí còn dẫn dắt hắn đi về phía trước. Chuông của Triệu Nhất Tửu cũng vang lên, hai người nhìn nhau trong tích tắc, không thấy chút hoảng sợ nào trong mắt đối phương.



Cái gì đến sẽ đến thôi. Chuông reo vài giây rồi biến mất, nhưng lực kéo trên cổ tay họ vẫn còn đó, họ vần nhớ người quản lý từng nói: “Đừng để khách rung chuông lần thứ hai”, lúc này tốt hơn hết là nên tuân theo.



Vì vậy, cả hai bước nhanh hơn và rất nhanh chóng nhìn thấy một căn phòng có ánh sáng đỏ mờ nhạt lọt ra từ khe cửa. Dư Hạnh nói: “Chính là căn phòng này!”



“Ừm.” Triệu Nhất Tửu đưa tay định mở cửa, nhưng hắn ta lại không đẩy ra.



Có thứ gì đó đang bò lúc nhúc trên cánh cửa tối om, qua chiếc đèn lồng màu xanh lá cây treo trên trần nhà, họ mới nhìn ra đó là vết máu. Mặc dù vết máu đỏ đã bị ánh sáng của đèn lồng xanh che khuất phần nào nhưng họ vân nhận được thông tin do “khách” cung cấp.



Vệt máu quằn quại một lúc, tạo thành chữ số Á Rập "1" trên cửa.



"?" Triệu Nhất Tửu nhìn Dư Hạnh với ánh mắt dò hỏi. “Một...” Dư Hạnh lẩm bẩm: “Có lẽ chỉ có một người có thể vào chăng?”



Hắn nói xong, số trên cửa không hề thay đổi. Triệu Nhất Tửu cũng không cho rằng Dư Hạnh đoán sai, thế là hắn ta trực tiếp hỏi: “Vậy cậu vào hay tôi vào đây.” ( cầu kim phiếu bạo chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận